“…” Cả đám người trợn mắt há mồm nhìn theo.
Không phải chứ, cô thật sự là quá may mắn nên bắt được ly nước sao?
Vì sao bọn họ không tin câu nói này lắm nhỉ?
Có điều bây giờ, việc quan trọng nhất không phải Tô Tái Tái, mà là Bách Trúc đột nhiên nhảy dựng lên, tới bây giờ vẫn còn hoảng sợ, trợn mắt nhìn A Quần.
“Đạo diễn Bách, anh làm sao thế?” Chị Hà dưới ánh mắt ra hiệu của hai đạo diễn, mạnh dạn hỏi thăm.
Hầu kết Bách Trúc nhấp nhô lên xuống, lúc anh ấy chuẩn bị lên tiếng thì lại bị Tô Tái Tái lên tiếng cắt ngang.
“Không có việc gì đâu, chỉ là vừa nãy mới nhìn thấy con gián thôi.” Tô Tái Tái trả lời.
Dừng lại một chút, cô nhìn A Quần nói: “Cảm ơn anh.”
Lúc này trên mặt A Quần đã không còn vẻ nghi ngờ và sợ hãi nữa, anh ta gật gật đầu với Tô Tái Tái rồi rời đi.
Tô Tái Tái nhìn theo bóng lưng A Quần, lại nhìn chằm chằm gót chân anh ta, sau đó mới dời tầm mắt lên người Bách Trúc, xoay người nâng cái ghế lên, vỗ vỗ: “Chú hai Bách.”
Lúc này Bách Trúc mới dời sự chú ý qua Tô Tái Tái, anh ấy muốn nói bản thân thấy cái gì đó, nhưng nhận được ánh mắt “Về nhà rồi nói” của cô, anh ấy biết lúc nãy bản thân không nhìn nhầm.
Anh ấy bỗng nhiên cảm thấy tay chân như nhũn ra, vì tránh không để bản thân làm trò cười cho thiên hạ, anh ấy vội vàng ngồi xuống ghế.
Lúc nãy… Trong lúc vô tình, anh ấy nhìn thấy trên gót chân của A Quần có một đôi chân.
Đầu ngón chân của đôi chân đó… Lại hướng ra ngoài!
Giống như thể có người đang chơi lưng tựa lưng với A Quần, dính thật chặt lên lưng anh ta, đi theo anh ta.
…Đáng giận, cảm giác anh ấy lại lần nữa cách xa khoa học.
Đạo diễn Bách mắt đăm đăm nhìn lên mặt bàn, anh ấy cảm thấy toàn thân rét run, tới giờ cũng không cảm thấy đỡ hơn được.
Dáng vẻ Bách Trúc lúc này không giống như không có chuyện gì, thế cho nên mọi người lập tức bày tỏ sự quan tâm tới anh ấy.
“Đạo diễn Bách, anh sao thế?” Sắc mặt anh ấy sao khó coi như thế?
Chẳng lẽ… Anh ấy sợ con gián tới nỗi như vậy sao?
Nhưng Bách Trúc thường xuyên đi quay phim ở những nơi xa xôi, kiểu gì lúc đó cũng sẽ gặp phải gián, thế thì làm sao mà khắc phục được?
Thật sự khiến người khác cảm thấy hiếu kỳ.
“À, chú ấy vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.” Tô Tái Tái vừa nói, vừa đưa tay ra nhét vào tay Bách Trúc một lá bùa trắng.
Ở trong mắt người khác, Tô Tái Tái chỉ đang đưa cho anh ấy một tờ giấy trắng, nhưng Bách Trúc biết nó là gì, lập tức nắm chặt lấy.
Sau đó cẩn thận bỏ vào trong túi.
Cũng không biết là ảnh hưởng tâm lý hay là lá bùa có hiệu lực, tóm lại, Bách Trúc lập tức cảm thấy cả người được thả lỏng.
Giống như thể… Cũng không đáng sợ tới thế nhỉ?
Bách Trúc nhìn Tô Tái Tái, nhìn cô với ánh mắt bí hiểm xong, anh ấy mới lại lần nữa nhìn qua đám người chị Hà, cười nói với bọn họ: “Dọa mọi người một trận rồi, lúc nãy tôi còn tưởng đã nhìn thấy gián, không ngờ là nhìn nhầm thôi.”
“Thật có lỗi, hù dọa mọi người rồi. Lần sau tôi mời mọi người uống cái gì đó nhé!”
Hóa ra là nhìn lầm.
Mọi người giật mình, dần dần cũng có tâm tình nói giỡn. Vào lúc này, Tô Tái Tái lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ nhắn tin cho Ngô Lục Lục: [Đại sư Ngô]
Đối phương trả lời tin nhắn gần như ngay lập tức: [Tiểu hữu, có việc gì sao?]
[Không phải hôm qua viện trưởng Ngô nói muốn ông một lần nữa tìm lại tri thức của mình, sau đó giảng dạy cho sinh viên sao?]
[Đúng vậy!]
Ngô Lục Lục cảm thấy thật đau khổ, ông ấy liếc nhìn chồng sách cao tới hai mét, thở dài một hơi, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn cho Tô Tái Tái: [Có bảy, tám chục quyển lận.]
Giống như sinh viên lén lút chơi điện thoại trong giờ học vậy.
Tô Tái Tái lộp cộp nhắn tin lại: [Nhưng mà kiến thức trên lý thuyết cũng cần phải kết hợp với thực tế, cho nên…]
[?]
[Đại sư Ngô, chỗ tôi có một cơ hội để ông áp dụng thực tiễn. Ông có muốn tới xem thử không?]
[??]
[Chỉ là một con quỷ rất nhỏ thôi. Đơn giản lắm!] Tô Tái Tái nhắn tin xong, sau đó nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung thêm hai gương mặt cười đáng yêu, dùng cái này để tăng thêm cảm giác “dễ dàng”.