Đáng tiếc, bất kỳ một vẻ mặt đáng yêu nào sau khi xuất hiện ở Huyền Học cũng đều sẽ trở nên quỷ dị.
Ví dụ như bây giờ, Ngô Lục Lục đã hiểu rõ ý của Tô Tái Tái, rồi lại nhìn hai cái “đáng yêu” được gửi thêm sau đó, liền nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái.
Đột nhiên ông ấy cảm thấy… Đọc bảy, tám mươi quyển sách cũng không phải chuyện gì lớn…
Ngô Lục Lục lập tức nghĩ ngay tới đám quỷ quái ông ấy đã từng thấy ở phòng trọ.
…
Sau khi Tô Tái Tái nhắn tin xong, ném điện thoại vào lại trong mũ trùm, Bách Trúc và tổ chương trình đã thảo luận tới vấn đề khách mời đặc biệt.
Tô Tái Tái nghe một chút là hiểu ý ngay.
Tất cả thí sinh tham gia chương trình Huyền Linh Sư, khi tới vòng bán kết hai sẽ được rút thăm xem bao nhiêu người vào chung một đội, vượt ải qua vòng.
Số lượng người của mỗi đội đều được quyết định bằng rút thăm, nếu may mắn thì là sáu người một đội, kém may mắn thì là hai người một đội.
Nhưng cho dù ở đội nào đi nữa thì cũng đều phải dẫn theo một “thí sinh bình thường”.
Nhiệm vụ của đội Huyền Linh Sư chính là bảo vệ người chơi bình thường, thuận lợi vượt qua thử thách thì coi như thành công.
Có điều trong số này cũng có “thí sinh” rất phiền phức.
Cậu ta là cháu trai của nhà tài trợ, sau khi nghe nói về trò chơi của chương trình Huyền Linh Sư thì muốn tới tham gia.
Cậu ta chính là tổ tông đó! Nói thật, đối với tổ chương trình mà nói, nhà tài trợ chính là cha là mẹ, cho nên sự xuất hiện của Bách Trúc đơn giản giống như anh hùng giải cứu thế giới vậy.
Bọn họ vội vàng ném củ khoai lang nóng bỏng tay này cho anh ấy.
Dù sao thân phận của đạo diễn Bách cũng không đơn giản, không sợ đắc tội người khác.
Quả nhiên!
“Loại bỏ cậu ta đi.”
Sau khi Bách Trúc xem “tuyên bố của người chơi” xong thì nhanh chóng quẳng đại tài liệu lên bàn, hai tay vòng qua trước ngực, tựa lưng vào ghế, lạnh lùng nói: “Cứ nói là ý của tôi.”
Mấy nhóc ranh tìm kích thích mà tìm tới tận chỗ này.
Xem thử đi, tuyên bố của người chơi là: “Cuộc sống quá nhàm chán, tôi tới đây tìm kích thích!”
Đây là lý do xàm lờ gì thế?
“Vâng… Được ạ.” Chị Hà và hai đạo diễn nhìn nhau, trong lòng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại không lộ ra nửa điểm.
Bọn họ gật gật đầu, chuẩn bị gạch bỏ tên cậu ta…
“Chú hai Bách, người này để cháu dẫn đi cho.” Tô Tái Tái cầm tư liệu mà Bách Trúc vứt qua một bên, cười tủm tỉm nói.
Cái gì???
Bách Trúc và những người khác sửng sốt nhìn qua Tô Tái Tái, cho rằng cô vẫn chưa hiểu quy tắc nên giải thích lại: “Tiểu Tái, cô là khách mời, không cần tham gia phần thi đấu này.”
“Tôi biết.” Tô Tái Tái gật đầu: “Có điều…”
Cô dừng lại một chút, chỉ vào người trên tài liệu: “Tôi cảm thấy tôi và người này có duyên, không dẫn theo không được.”
“…” Đây là lý do kỳ ba gì thế!
Đạo diễn tổ B hơi im lặng, ông ta cho rằng Tô Tái Tái nghe nói người này là cậu ấm nhà giàu nên có ý định khác, trước đó ông ta cho rằng cô chỉ là bình hoa, bây giờ cảm giác đối với cô nhiều thêm một tầng chán ghét và khinh thường.
Tuổi còn nhỏ đã muốn đi đường tắt rồi.
Cho nên đạo diễn tổ B hừ lạnh trong lòng, vẻ mặt khó xử nói: “Chuyện này… Nếu tiền bối Tô thật sự muốn dẫn cậu ta theo cũng được, nhưng tính tình người này…”
Ông ta cứ cảnh báo cho cô trước, nếu sau này có xảy ra vấn đề gì, Bách Trúc cũng không thể trách tội lên đầu tổ chương tình được.
Tất cả là do Tô Tái Tái tự tìm lấy, không phải sao?
“Ừ!” Tô Tái Tái gật gật đầu, nói thêm: “Bởi vì tính tình cậu ta không tốt lắm, cho nên tôi và cậu ta tạo thành tổ hai người là được rồi, không cần để những thí sinh khác phải chịu đựng tính khí của cậu ta.”
Cô vừa nói xong, những người có mặt ở đây đều sửng sốt.
Cô gái nhỏ này đang tính diễn vở kịch gì thế?
Ngay cả Bách Trúc cũng nhịn không được hỏi: “Tiểu Tái, cháu nghiêm túc à?”
“Đương nhiên rồi!” Tô Tái Tái cười tủm tỉm nói, cô dời tầm mắt lên người ở trên tài liệu, nhìn tấm ảnh đó từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, còn nói: “Để cháu chăm sóc anh Khôn Hào này thật tốt đi!”