Mặc dù bây giờ chân của Bách Trúc đã mềm nhũn ra không thể đứng vững được nữa mà ngồi bệt xuống đất, nhưng tay cầm máy quay phim lại không hề run một tí nào.
Có lẽ… đây chính là sự chuyên nghiệp trong công việc của một người.
Tô Tái Tái cười nhún nhún vai, tay cô bóp mạnh một cái, nữ quỷ đột nhiên biến thành một làn khói trắng, tiêu tán giữa không khí.
Sau đó tay của Tô Tái Tái lại làm một hành động nắm bắt, làn khói trắng lại bắt đầu xoay tròn thành vòng xoáy tụ tập lại, cuối cùng tạo ra một hạt ngọc màu xanh chỉ lớn bằng cỡ ngón tay út.
Bách Trúc thấy thế thì lập tức đứng dậy, kề sát vào quay cận cảnh.
Vừa định thò tay cầm thì nhớ tới lời cảnh cáo lúc nãy của Tô Tái Tái, Bách Trúc vội vàng lùi ra sau một bước, nhìn cô hỏi: “Đây là cái gì?”
“Hạt ngọc quỷ.” Tô Tái Tái đưa hạt ngọc quỷ cho Bách Trúc, ý bảo cầm đi không sao đâu rồi nói tiếp: “Đây là thứ có thể làm thuốc, cũng có thể luyện khí, thậm chí có thể khiến cho sức mạnh của bản thân được tăng lên.”
“Ồ…” Bách Trúc gật đầu, nhìn hạt ngọc quỷ một lát rồi trả nó lại cho Tô Tái Tái.
Bách Trúc thấy Tô Tái Tái nói chuyện rất bình thường, mà lúc cô lấy được nó cũng rất nhẹ nhàng, cho nên cũng cho rằng đây là một thứ bình thường rất dễ tìm.
Kiểu như là một vật phẩm thường hay được rớt ra mỗi khi đánh quái vật ở trong trò chơi ấy mà.
Bách Trúc nhún nhún vai.
Đột nhiên Bách Trúc nhớ tới lời cảnh cáo lúc nãy của Tô Tái Tái, anh ấy lập tức lo lắng chỉ lên mặt mình hỏi: “Mặt của chú…”
Còn chưa nói xong hết câu thì đã nghe Tô Tái Tái nói: “À, lúc nãy cháu đùa thôi ấy mà.”
“…???”
“Cháu thấy chú gặp nữ quỷ thì bị dọa sắp xỉu nên mới nói thế để đánh lạc hướng chú ý của chú, giúp chú ít sợ hơn ấy mà.” Tô Tái Tái vô cùng thật thà nói: “Sao hả chú? Chú thấy có tác dụng không?”
“…” Bách Trúc nhìn chằm chằm Tô Tái Tái một lúc lâu, không biết phải nói gì bây giờ.
Có tác dụng hay không thì anh ấy không biết nhưng anh ấy cảm thấy bây giờ nếu mà có thêm một con quỷ chui ra từ cái hồ này thì anh ấy có thể đá văng nó xuống lại trong hồ được luôn đó.
----
Chín giờ tối.
Ngô Lục Lục đã sớm chờ ở bãi đậu xe ở địa chỉ mà Tô Tái Tái đã hẹn.
Trên lưng ông ấy còn đang cõng cây kiếm gỗ lúc trước ông ấy đi làm đạo sĩ giả.
Mặc dù đạo sĩ là giả nhưng dù sao kiếm cũng được làm từ gỗ đào thật.
Ngô Lục Lục xấu hổ gãi gãi mũi.
Vừa nghĩ tới đó thì thấy xe của Bách Trúc đang từ từ tới gần. Xe vừa dừng lại thì đã thấy Tô Tái Tái bước xuống từ trên xe.
Hai mắt Ngô Lục Lục sáng rực lên, ông ấy nhanh chóng đi tới chào hỏi: “Tiểu hữu.”
Nãy giờ ở đây một mình thì còn thấy sợ, bây giờ thấy Tô Tái Tái đã tới thì Ngô Lục Lục cảm thấy an tâm hơn nhiều.
“Đại sư Ngô.” Tô Tái Tái chào hỏi lại. Sau đó giới thiệu Ngô Lục Lục và Bách Trúc với nhau.
Chờ hai người chào hỏi làm quen xong thì Ngô Lục Lục nghe nói bọn họ muốn quay phim thì khá ngạc nhiên, ông ấy nhìn Tô Tái Tái nói: “Muốn quay phim hả?”
“Yên tâm, chú hai Bách biết phải quay như thế nào. Ông cứ yên tâm hành động là được rồi, không cần phải lo lắng.” Tô Tái Tái vỗ vỗ tay Ngô Lục Lục nói.
… Được thôi.
Ngô Lục Lục quay đầu nhìn Bách Trúc, thấy anh ấy rất bình tĩnh mà chuẩn bị máy quay phim, trong lòng không nhịn được khen ngợi, cảm thấy người tiểu hữu này của ông ấy siêu thật đấy, kết bạn cũng toàn là những người có gan lớn không hà.
Vậy mà một người ở trong Huyền môn như ông ấy đứng ở đây lại cảm thấy sợ hãi.
… Không thể mất mặt như vậy được.
Ngô Lục Lục nghĩ như vậy thì hít sâu một hơi để ổn định tâm thần lại, sau đó gật đầu với Tô Tái Tái. Cuối cùng thì nhìn về phía Bách Trúc và cười với anh ấy.
Trong nụ cười vừa có ấn tượng tốt vừa có sự nể phục.
Bách Trúc: ???
Bách Trúc có chút khó hiểu, mặc dù có hơi giật mình nhưng cũng mỉm cười hài hòa gật đầu lại với Ngô Lục Lục. Trong mắt cũng mang theo sự nể phục đối với ông ấy.