Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 307

Unknown Chương 307

Đồng Nhược Thiến nghĩ như thế, quay qua cười với đạo diễn, nói: “Đạo diễn, hẹn gặp lại.”

“À…, hẹn gặp lại, cô Đồng.” Đạo diễn hoàn hồn, nhanh chóng nhìn về phía Đồng Nhược Thiến, nói chào tạm biệt. Tới khi cô ta lên xe, ông ấy vẫn nhìn theo tới khi cô ta rời đi mới quay lại nhìn theo hướng của chị Hà và đạo diễn La.

Vừa đúng lúc, ông ấy thấy hai người kia cũng đang nhìn theo chiếc xe đang chậm rãi rời đi.

Không biết là ai mà có thể khiến cho chị Hà và đạo diễn La tự mình đưa tiễn nhỉ?

Đạo diễn tò mò nghĩ.

Ở một bên khác, đợi khi xe đã chạy vào đường lớn, cửa kính xe cũng đã được kéo hết lên, Bách Trúc lập tức bỏ mũ lưỡi trai và khẩu trang ra.

Mùa hè đội cái này đúng là một loại cực hình.

Nhưng mà…

Bách Trúc nhìn qua người giấy nhỏ ló ra khỏi mũ trùm của Tô Tái Tái sau khi lên ô tô, nhịn không được liếc mắt trộm nhìn nó mấy lần.

Nhất là khi người giấy nhỏ chạy tới cửa phả của máy điều hòa không khí trong xe, dính người lên đó bay bay, càng khiến anh ấy cảm thấy rất thú vị.

Thậm chí, anh ấy còn nhịn không được hỏi: “Tiểu Tái, nó… Sau này có thể cho chú mượn nó để quay phim điện ảnh được không?”

Có thể bỏ luôn không cần làm hiệu ứng đặc biệt ở phần hậu kỳ đấy!

Tô Tái Tái nghe thế nhìn anh ấy bằng ánh mắt quái lạ, nói: “Rốt cuộc chú ghét mấy diễn viên trong phim mình tới độ nào mà muốn hù chết người ta thế?”

Ác độc như vậy luôn á?

Đạo diễn Bách rất muốn bác bỏ ý này nhưng lại không biết nên bắt đầu từ chỗ nào mới tốt.

Cuối cùng anh ấy chỉ có thể ngại ngùng im lặng, vẻ mặt như đang nói “Cháu nói đúng, cháu nói cái gì cũng đúng”.

Trong xe im lặng một lúc, đề tài đổi qua: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”

“Còn mấy tiếng nữa mới tới xế chiều.”

“À…” Tô Tái Tái xoa xoa cằm, đột nhiên nhớ ra lâu lắm rồi cô không ghé qua nhà của nhà họ Bách, cũng không biết bây giờ chỗ đó thế nào rồi.

Thế là, cô quay qua nhìn Bách Trúc, cười hì hì nói:

“Chú hai Bách, trước khi chú mời cháu ăn cơm, cháu dẫn chú đi làm huấn luyện đột ngột nhé?”

Huấn luyện đột xuất.

Bách Trúc nghi ngờ nhìn qua Tô Tái Tái.

“À! Chính là để làm nóng cho buổi tối đấy.” Tô Tái Tái cười rất chân thành: “Làm thế này rồi buổi tối chú sẽ không cảm thấy sợ nữa.”

“?”

Bách Trúc gật gật đầu, xem như đồng ý.

Nhưng một lát sau, anh ấy vẫn nhịn không được, nói thêm: “Không biết tại sao…” đạo diễn Bách chậm rãi nói: “Chú luôn cảm thấy cháu nói làm nóng trước buổi tối sẽ không sợ nữa… Cứ có chỗ nào đó không đúng.”

“Sao lại thế được chứ?” Tô Tái Tái phản bác ngay: “Thật sự chỉ để làm nóng người thôi.”

Thật sao?

Cô không lừa anh ấy đấy chứ?

Đạo diễn Bách vẫn rất nghi ngờ.

Một tiếng đồng hồ sau.

Bên cạnh hồ nhỏ ở nhà của nhà họ Bạch, Bách Trúc nhìn một cái đầu người thối rữa bị Tô Tái Tái nắm lấy trong tay, nó đang gào rống lên, xương đuôi điên cuồng vùng vẫy trên mặt nước.

Anh ấy bị nước bắn lên tung tóe đầy mặt, phải một lúc sau mới hơi hoàn hồn được, cả người hơi run lên, giả vờ trấn định lau mặt một cái.

Bách Trúc thì thầm: “Cháu quả nhiên đang lừa chú…”

Cô gái không nói võ đức, thật quá phận…

“Ấy! Chú hai Bách, chú đừng lau nước trên mặt.”

Tô Tái Tái tranh thủ quay qua nhìn thì thấy sắc mặt Bách Trúc đã có chút biến hóa, cô nhắc nhở anh ấy: “Đó là nước thi, lỡ như đi vào trong người sẽ không tốt đâu.”

“???”

Bách Trúc đã lau được một nửa mặt đứng cứng ngắc tại chỗ.

Anh ấy đột ngột dừng lại vài giây, sau đó dứt khoát buông thõng tay xuống, mặt không đổi sắc nói: “Thảm rồi…”

Anh ấy dừng lại một chút rồi quay qua nhìn Tô Tái Tái, đờ đẫn nói: “Hình như là bị vào mắt rồi.”

Anh ấy sẽ không mù đâu đấy chứ?

Không muốn đâu! Anh ấy còn chưa chuyển mình thành công, còn có rất nhiều bộ phim muốn quay vẫn chưa quay được mà!

“Hầy…” Tô Tái Tái nhìn Bách Trúc, cô không quay đầu lại, tay không bóp nát xương đầu của xác thối, thở dài nói: “Người tu nửa vời thật là phiền phức.”

“Chú nghe thấy hết đấy.” Bách Trúc thật thà nhìn Tô Tái Tái, đôi mắt cụp xuống, bổ sung thêm một câu: “Chú không chỉ nghe thấy mà còn quay lại rồi.”


Bình Luận (0)
Comment