Mà tiếp tục vui vẻ nhìn em bé đáng yêu của Luyện Khí viện bọn họ.
“Tiểu Tái, chị thề với em là lúc nãy giáo sư Vạn nhìn em với đôi mắt sáng rực luôn á.”
Đại Vi đi ở sau lưng Tô Tái Tái, trong lúc chờ cô viết tên vào trong sổ đăng ký ra vào kho rèn thì cô ấy quay đầu nhìn về phía giáo sư Vạn.
Vừa nhìn giáo sư Vạn vừa nói chuyện với Khúc Nhiên và Tô Tái Tái.
“Thế à?” Tô Tái Tái nghe thế thì cười quay đầu lại nhìn, vừa đúng lúc thấy giáo sư Vạn đang ôm Nhện Mặt Quỷ và nâng lên cao.
Lúc nâng lên cao trong miệng còn không quên “A~~” một tiếng y hệt như lúc đang chơi với em bé vậy.
Không biết là giáo sư Vạn xem nó là em bé hay là xem nó như một con thú nhỏ đáng yêu nữa.
Nói chung là hình ảnh như thế nếu như đứng từ xa nhìn lại thì rất ấm áp.
“Rõ ràng là ánh mắt của giáo sư Vạn luôn nhìn về phía Diện Diện.” Tô Tái Tái nói.
… Cũng đúng.
Đại Vi gật đầu, sau đột nhiên nghĩ tới một việc, cô ấy quay đầu nhìn về phía Khúc Nhiên, nói đùa: “Khúc Nhiên, có khi nào giáo sư Vạn sẽ vì Diện Diện mà xin viện trưởng chuyển qua dạy lớp cậu không?”
“Hả?” Khúc Nhiên giật mình, sau đó cười mếu máo: “Chắc sẽ không đâu… nhỉ?”
Giáo sư Vạn là thầy giáo nổi tiếng là nghiêm khắc và khó tính nhất Luyện Khí Viện, số lần kiểm tra bài còn nhiều gấp đôi so với các lớp khác.
Nếu như giáo sư Vạn mà chuyển sang lớp mình dạy thì…
Khúc Nhiên từ chối nghĩ tới điều đó, cô ấy vội lắc lắc đầu để vứt cái hình ảnh đáng sợ đó ra khỏi đầu mình.
“Sợ gì chứ.” Lúc này, cửa của kho rèn cũng đã mở ra, Tô Tái Tái dẫn theo hai người đi vào, vừa đi vừa nói đùa: “Đến lúc đó thì đàn chị hãy đưa Diện Diện cho giáo sư Vạn là được ấy mà.”
Đừng nói chỉ là mấy bài kiểm tra, có khi cho dù chị không tham gia thi khảo sát thì giáo sư Vạn cũng sẽ nhìn mặt mũi của Nhện Mặt Quỷ mà cho chị điểm cao ấy chứ.
Khúc Nhiên và Đại Vi giật mình một cái, sau đó cả hai cùng đồng loạt nhìn về phía giáo sư Vạn vẫn còn đang chơi trò nâng cao với Nhện Mặt Quỷ, cả hai đột nhiên cảm thấy lời mà Tô Tái Tái nói cũng rất có lý đấy chứ.
“Khúc Nhiên! Nếu như lần này tớ mà lỡ xui chọn trúng lớp của giáo sư Vạn thì cậu nhớ đưa Diện Diện cho tớ mượn một lát đấy nhé.” Đại Vi lập tức nhảy số ngay, cô ấy vội vàng quay đầu nói với Khúc Nhiên.
Nói trước, đặt cọc trước, nếu có người khác cũng nghĩ ra cách này thì cũng đều phải nhường cho cô ấy trước.
Hê hê, mình thật là thông minh quá đi mà.
Cô cả Đại kiêu ngạo mà đứng chống nạnh.
Khúc Nhiên nghe thế thì dở khóc dở cười, không biết phải trả lời Đại Vi sao nữa.
Ba người vừa nói vừa cười đi vào bên trong kho rèn, lúc cửa kho vừa mới khép lại thì có hai người khác cũng vừa mới đi tới trước cửa kho rèn.
Một người trong đó vô tình ngẩng đầu lên nhìn một cái thì nhanh chóng nhận ra hình bóng của Khúc Nhiên ở đằng xa.
Cô ta ngạc nhiên kêu “Ủa?” một tiếng.
Sau đó nhìn về phía người bên cạnh mình: “Mễ Nhã, hình như tớ vừa thấy Khúc Nhiên ở bên trong thì phải?”
Mễ Nhã nghe xong thì ngẩng đầu nhìn về phía bạn mình vừa chỉ, sau đó mặt mũi lạnh tanh rũ mắt xuống, thờ ơ đáp: "Cô ta làm gì có tư cách vào kho rèn cấp B.”
“Đi thôi.” Mễ Nhã đang cần một loại tài liệu cấp D để rèn, cho nên phải nộp đơn xin mới được.
Bây giờ còn khá sớm, hẳn là có thể mau chóng thông qua xét duyệt, như vậy thì hai ngày sau cô ta có thể tới kho rèn để lấy đồ về dùng rồi.
Mễ Nhã là học sinh cấp F hiếm hoi của Luyện Khí Viện, cho nên tốc độ xin xét duyệt để lấy tài liệu rèn cũng nhanh như Khúc Nhiên vậy.
Mễ Nhã nói xong thì chuẩn bị đi tiếp vào trong, nhưng mới vừa bước ra một bước thì cô ta lại nghe thấy người bạn đi cùng chần chờ mở miệng: “Nhưng mà…”
Người bạn này dừng một chút rồi lại nói: "Hình như Khúc Nhiên đi theo cái người tên Tô Tái Tái vào á.”
Vừa nghe người nọ nói như thế, Mễ Nhã lập tức dừng bước.