Bàn tay cầm tờ đơn xin hơi siết chặt, sau đó lại nhanh chóng thả lỏng, cô ta ra vẻ như thường xoay người nhìn sang bạn mình: "Đi theo người khác vào thì sao nào? Cô ta cũng chỉ có thể trố mắt nhìn mà thôi, bởi vì cô ta làm gì có quyền sử dụng chúng, đúng chứ?”
Mễ Nhã hỏi một cách bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía bạn mình thì lại lạnh như băng.
Người bạn này hơi sửng sốt, sau đó lập tức cười lấy lòng với cô ta: "Đương nhiên rồi, cô ta làm gì có tư cách đó.”
Câu nói với chất giọng khinh thường này khiến ánh mắt của Mễ Nhã dịu đi phần nào, cô ta bình tĩnh mở miệng: "Tôi định đi nộp đơn xin, cậu muốn đi cùng không?”
Người nọ vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu sau đó vội vàng đi theo Mễ Nhã, vừa đi vừa không ngừng huyên thuyên: "Mễ Nhã nè, chờ hai ngày sau khi cậu vào kho rèn thì có thể cho tôi… cho tôi vào cùng được không, tôi muốn mở mang tầm mắt một chút ấy mà?”
Người này dừng một chút sau đó hâm mộ nói: "Đến bây giờ mà tôi vẫn kẹt ở hạng “không có cấp”, xem ra sau này cũng không có cơ hội lên cấp rồi, nhưng nếu được đi theo Mễ Nhã trải nghiệm nhiều hơn thì sẽ không uổng công tôi được vào học trong Huyền Học Viện.”
Mễ Nhã nghe xong thì liếc người nọ một cái, sau đó ung dung bảo: "Cậu đừng tự coi nhẹ mình như vậy, chúng ta mới năm tư thôi mà, nói không chừng cậu có thể đột phá trong năm nay thì sao?”
Người bạn đi cùng cười khổ: "Tôi biết năng lực của mình tới đâu mà, cho nên không dám mơ mộng hão huyền như vậy đâu.”
“Thôi được rồi.” Mễ Nhã nghe xong thì nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại liếc người nọ một cái: "Đến lúc đó cậu cứ theo tôi vào kho rèn.”
Người bạn đi cùng vui như mở cờ trong bụng, liên tục nói cảm ơn Mễ Nhã, như thể đây là ơn huệ to lớn lắm vậy, hành động này khiến Mễ Nhã không nhịn được lộ ra ý cười.
Mà ba người Tô Tái Tái đã đi vào trong từ trước thì hoàn toàn không hay biết gì về sự kiện bé nhỏ này.
Khúc Nhiên và Đại Vi mới vừa vào trong thì lập tức trợn tròn hai mắt, miệng không ngừng phát ra tiếng trầm trồ, thoạt nhìn không khác gì Hai Lúa mới lên thành phố cả.
Mà Tô Tái Tái thì… uể oải đi theo phía sau, cô nhìn trái nhìn phải một hồi, cuối cùng quyết định ngồi vào một chiếc ghế ở gần đó, vừa ăn vặt vừa nghỉ ngơi.
Không ngờ trong kho rèn mà còn chuẩn bị sẵn đồ ăn nữa chứ, Tô Tái Tái rất chi là vừa lòng với chuyện này.
Đại Vi đang châu đầu ghé tai thảo luận hăng say với Khúc Nhiên, vừa quay đầu lại thì phát hiện Tô Tái Tái đang… chăm chú ăn gì đó ở bên kia???
Cô ấy cạn lời bảo: "Tiểu Tái à, nơi này có nhiều thứ tốt như thế sao em không đi xem mà lại cắm đầu ăn vậy?!”
Thứ tốt?
Ở đâu cơ?
Tô Tái Tái dừng tay, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Đại Vi, cô chớp mắt một cách vô tội, tiếp theo lại cầm bánh lên vừa ăn vừa nói: "Dù sao em cũng có thể vào đây xem bất kỳ lúc nào mà, không cần gấp gáp làm gì.”
Hơn nữa dù gom hết đống đồ ở đây lại thì nhiều khi giá trị của chúng còn không bằng chậu cây trên ban công của cô - thứ được gửi từ trên núi xuống - nữa kìa.
Tóm lại có cái gì đẹp đâu mà nhìn?
“...”
Có lẽ là vẻ mặt tự tin của Tô Tái Tá quá đáng đánh đòn cho nên Đại Vi nghe xong thì tức giận đến mức chỉ muốn xoay người rời đi luôn.
Nhưng mà… nghĩ lại thì Tô Tái Tái nói đúng mà.
Thế nên Đại Vi quay đầu nhìn Khúc Nhiên, tay thì chỉ vào Tô Tái Tái mà nói với cô ấy: “Khúc Nhiên, cậu nghe xem con bé này nói gì kìa.”
Đàn em này tự tin quá, không dám nhận người quen luôn á.
Khúc Nhiên nghe thế thì cũng không thèm nhìn Đại Vi lại một cái mà tiếp tục đọc sách, vẫy tay tỏ vẻ chẳng làm sao cả: “Không sao, cứ để cho đàn em nói cho hết.”
Dù sao thì giờ Khúc Nhiên cũng chẳng nghe vào được gì, trong mắt cô ấy bây giờ chỉ có những thứ tốt này thôi.
Có điều… lấy trình độ bây giờ của Khúc Nhiên thì dù có sở hữu những tài liệu này thì cũng chỉ lãng phí mà thôi.