Cho nên bây giờ có cơ hội thì đọc cho đỡ nghiện.
Hy vọng chờ tới khi mình lên năm bốn thì có tư cách vào được kho rèn cấp B này.
Đại Vi cũng chỉ nói đùa một tí thôi, thấy Khúc Nhiên đang bận đọc sách thì cũng không quấy rầy cô ấy nữa mà đi tìm xem ở đây còn gì hay hơn không.
Mãi tới khi Đại Vi cảm thấy bụng đói sôi ào ào thì mới nhớ tới mình còn chưa ăn sáng, cô ấy nhanh chóng chạy tới chỗ Tô Tái Tái.
Vừa định ăn chút gì đó thì thấy cô vừa mới chỉnh cái mũ trùm sau áo lại.
Mà khay đựng bánh thì đã… trống không.
“Hả?” Tô Tái Tái cười xấu hổ dưới ánh mắt ai oán của Đại Vi: “Miếng bánh cuối cùng cũng không còn rồi.”
Đúng, không còn.
Người giấy nhỏ ngồi xếp bằng ở trong mũ, hai má phồng lên, vừa nhai vừa gật đầu.
Cuối cùng thì Tô Tái Tái phải hứa là sẽ mời hai người họ một bữa ăn sau khi ra khỏi đây thì Đại Vi mới vui vẻ trở lại.
Nhưng tâm trạng vui vẻ của Khúc Nhiên lại bay mất khi đụng trúng Mễ Nhã ở nhà vệ sinh.
“Ồ? Cuối cùng cũng chịu đi ra khỏi kho rèn rồi đấy à?” Mễ Nhã đang rửa tay, vừa ngước mắt lên thì thấy Khúc Nhiên thông qua gương trong nhà vệ sinh.
Cô ta vừa nói vừa cụp mắt xuống, hờ hững nói: “Sao hả? Kho rèn cấp B ngon đấy chứ hả?”
Khúc Nhiên mím môi, không hề đáp lại lời nào mà xoay người rời đi.
Nhưng lại bị câu nói tiếp theo của Mễ Nhã làm cho bước chân dừng lại.
“Chỉ mới là cấp thấp mà thôi, hay là cô nghĩ cô giống bà ta nên cô có thể làm được giống như bà ta ngày xưa?”
Mễ Nhã nói xong thì vẫy vẫy nước trên tay, sau đó mới rút giấy, vừa lau tay vừa quay người lại nhìn Khúc Nhiên.
Cô ta hừ một tiếng rồi nói: “Lúc trước mẹ cô ỷ rằng mình là cấp thấp là mình ngon, nên mới gả cho đồ vô dụng là ba cô. Kết quả thì sao chứ?”
Khúc Nhiên xoay người lại, trừng mắt nhìn Mễ Nhã nghiến răng nói: “Tôi không cho phép cô nói ba mẹ tôi như thế.”
“Tôi cứ nói đấy thì sao nào?” Mễ Nhã nghiêng đầu nhìn Khúc Nhiên, tỏ vẻ không thèm quan tâm nhún nhún vai: “Cô dám đánh tôi sao?”
Khúc Nhiên siết chặt lấy nắm tay.
Mễ Nhã thấy thế thì cũng không sợ mà lạnh lùng nói: “Cô dám động vào tôi một cái thì hãy chờ nhặt xác mẹ cô ở bãi rác đi.”
Câu nói của cô ta khiến cho Khúc Nhiên run rẩy cả người, nắm tay vốn đang nắm chặt cũng dần dần thả lỏng ra.
Cô ấy cúi gầm đầu xuống đất.
Mễ Nhã rất thích nhìn bộ dáng bây giờ của Khúc Nhiên, cô ta kề tới sát gần mặt Khúc Nhiên, sau đó đưa tay lên vừa vỗ nhẹ lên mặt cô ấy vừa cười nói: “Vậy mới ngoan chứ hả, em họ.”
Mễ Nhã vỗ vào mặt của Khúc Nhiên dù không đau nhưng lại khiến người ta còn cảm thấy nhục nhã hơn là bị tát vào mặt.
Nhưng Khúc Nhiên vừa nghĩ tới mẹ của mình thì cũng chỉ có thể cúi đầu.
Mãi cho tới khi Mễ Nhã vừa lòng thì cô ta mới dừng lại.
“Được rồi, hai ngày nữa thì hãy quay về nhà lớn.” Mễ Nhã nhìn Khúc Nhiên nói: “Mang theo cái con kia về, sẵn tiện viết rõ cặn kẽ ra cô đã rèn như thế nào để tạo ra được nó, phải viết cho cẩn thận tỉ mỉ vào đấy nhé.”
“?!” Khúc Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mễ Nhã, cô ấy trừng mắt nhìn cô ta một hồi lâu, sau đó mới tiu nghỉu nói: “Nguyên nhân rèn Diện Diện thành công có hơi đặc biệt...”
Mễ Nhã nhíu mày cắt ngang lời cô ấy: “Bảo cô viết thì cô cứ viết đi, nói nhảm nhiều thế làm gì.”
Cô ta dừng một chút, sau đó đánh giá Khúc Nhiên từ trên xuống dưới một cách đầy khinh thường: “Cô tưởng trong kho rèn của nhà họ Mễ chúng tôi không có mấy món tài liệu mà cô dùng chắc?”
Khúc Nhiên đang muốn mở miệng nói gì đó thì đột nhiên lại bị một người khác cướp lời: “Đàn chị ơi.”
Khúc Nhiên sửng sốt, cô ấy và Mễ Nhã cùng quay đầu nhìn về phía cửa, phát hiện Tô Tái Tái và Đại Vi đã đứng ở đó từ bao giờ.
Khác với sự bình tĩnh của Tô Tái Tái, Đại Vi hơi mím môi, cô ấy trừng mắt nhìn Mễ Nhã với ánh mắt cực kỳ khó chịu.
“Đàn em đó à?”