Tô Tái Tái nghe Khúc Nhiên gọi mình thì chuyển ánh mắt từ trên người của Mễ Nhã sang cô ấy: “Em và đàn chị Đại chờ ở bên ngoài lâu lắm rồi đó, chị chậm quá đi.”
“À à, chị ra liền.” Khúc Nhiên vội vàng gật đầu, đang muốn xoay người đi về phía đám người Tô Tái Tái thì Mễ Nhã đột nhiên vượt mặt cô ấy rồi đi một mạch qua đó.
“Cô là Tô Tái Tái - sinh viên năm nhất mới vào năm nay của Luyện Khí Viện đúng không?” Mễ Nhã chả buồn nhìn Đại Vi mà chỉ chăm chăm vào Tô Tái Tái rồi nở nụ cười.
Cô ta ra vẻ từ tốn gật đầu nói: “Chào cô, tôi là Mễ Nhã - sinh viên năm tư, cấp F, cô có thể gọi tôi là đàn chị Mễ.”
“Hẳn là cô cũng biết nhà họ Mễ nhỉ?”
Mễ Nhã cười cười: “Có lẽ cô còn chưa rõ tình hình cụ thể trong học viện, thường thì tới năm tư là mọi người sẽ phải suy xét về con đường tương lai cho mình rồi.
Nếu không vào Lục Bộ được thì việc gia nhập một số gia tộc có lịch sử lâu đời là sự lựa chọn không tồi đấy. Cô mới năm nhất mà đã đạt được hạng “cấp thấp”, cho nên cô có tư cách tiến vào nhà họ Mễ của bọn tôi.
Hay cô kết bạn WeChat với tôi đi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cô thời gian đến tập đoàn của nhà họ Mễ để đăng ký thông tin, cô thấy sao?”
Giọng điệu bố thí của kẻ bề trên, quả không hổ là cô cả của nhà họ Mễ.
Đại Vi ở một bên nghe xong lập tức sầm mặt, nếu không phải cô ấy còn nhớ tập đoàn của nhà họ Đại có hợp tác với tập đoàn của nhà họ Mễ thì cô ấy đã nổi trận lôi đình từ lâu rồi, xem như xả giận thay cho Khúc Nhiên và Tô Tái Tái.
Con nhỏ Mễ Nhã này vẫn khó ưa như xưa!
Nhưng Tô Tái Tái lại không thèm để ý, cô hơi nghiêng đầu tựa người vào khung cửa, ánh mắt lướt qua Mễ Nhã rồi dừng lại trên người của Khúc Nhiên, nhẹ giọng thúc giục: “Đàn chị, chị xong chưa?”
“Hả?” Khúc Nhiên ngẩn người nhìn về phía Tô Tái Tái - người cũng đang nhìn mình - cảm thấy đầu óc như thể đang chết máy.
Từ nhỏ tới lớn cô ấy đã bị Mễ Nhã dùng cách này cướp lấy bạn bè của mình không biết bao nhiêu lần.
Đại Vi là ngoại lệ duy nhất.
Nhưng bây giờ...
Khúc Nhiên sững sờ nhìn Tô Tái Tái, trống ngực dồn dập liên hồi.
Cô ấy vô cùng chờ mong, nhưng rồi lại không dám hy vọng quá xa vời.
Bởi vì bị tổn thương quá nhiều lần cho nên cô ấy đã xuất hiện phản xạ có điều kiện muốn né tránh những chuyện như thế này.
Lần này… Liệu cô ấy có thể đặt niềm tin thêm một lần nữa không?
Có lẽ là vì Khúc Nhiên đã sững người quá lâu, Tô Tái Tái lại nghiêng đầu hỏi cô ấy: “Chị xong chưa? Xong rồi thì tụi mình đi ra ngoài ăn cơm nè.”
Không chờ Khúc Nhiên trả lời, Mễ Nhã đã hoàn hồn trước, cô ta nhíu mày nhìn Tô Tái Tái, nhưng chỉ mới kịp thốt ra một chữ “cô” thì Tô Tái Tái đột nhiên liếc về phía cô ta một cái, sau đó thản nhiên nói: “Tránh ra giùm cái.”
Mễ Nhã ngớ người, cảm thấy mình đã nghe lầm rồi: “Gì cơ?”
“Chị cản đường tôi.” Tô Tái Tái bình tĩnh trình bày sự thật, giọng nói không có vẻ gì là tức giận cả.
Nhưng Mễ Nhã nghe xong thì sắc mặt lập tức lạnh như băng, chờ Tô Tái Tái nói nốt nửa câu cuối, mặt cô ta cũng xanh mét như tàu lá.
“Bộ chị không biết là mình chướng mắt lắm hả?” Tô Tái Tái hỏi một cách chân thành, giọng nói vừa vô tội lại vừa có phần… dễ chọc người ta chửi.
Nhưng câu nói này lại làm Đại Vi - người đứng bên cạnh Tô Tái Tái - thiếu điều muốn ôm lấy và hôn cô một cái “chụt”.
Ôi, có đàn em kiêu ngạo như thế này, cô ấy yêu đàn em chết mất.
Đại Vi - người trước đó không lâu còn nói “đàn em kiêu ngạo như thế này chắc phải vứt thôi chứ không xài được” - lập tức lật mặt như lật bánh tráng.
“Đàn em à, cảm ơn em nha.” Khúc Nhiên nhìn Tô Tái Tái, cảm động đến mức không biết nên nói gì.
“Đàn chị không cần khách sáo.” Tô Tái Tái nói: “Em chẳng qua chỉ là nói sự thật thôi.”
Nghe vậy, Đại Vi lập tức ưỡn ngực tự hào, lớn tiếng hùa theo Tô Tái Tái: “Đúng đó! Tiểu Tái chỉ đang nói sự thật thôi mà.”