Trên mặt cô ta nói “Không sao”, nhưng lúc thu sợi dây đỏ về lại nhịn không được dùng tay sờ sờ cái chuông trên cổ tay mình.
Tới tận lúc này cô ta mới nhớ ra cái gì đó, cúi đầu nhìn cái chuông đồng trên tay, nhíu mày nghi ngờ.
… Từ khi tới đây, cái chuông đồng này có reo lên lần nào không nhỉ?
Đồng Nhược Thiến nhớ lại nhưng không xác định được, cũng không có ấn tượng.
Lúc này, Tô Tái Tái lại lần nữa đứng dậy, quay qua nhìn nhân viên phụ trách, vừa cười vừa đưa tay ra nói: “Tôi có thể sử dụng bộ đàm để nói với chú hai Bách hai ba câu không?”
“Hả? Được, có thể.” Nhân viên phụ trách gật đầu, đưa bộ đàm cho Tô Tái Tái.
“Chú hai Bách.”
“Cháu nói đi, chú nghe đây.” Bách Trúc vẫn đang đứng trước màn hình, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Đồ lần trước cháu cho chú, chú có mang theo bên người không?”
Cô cho anh ấy thứ gì cơ?
Bách Trúc nghi ngờ, anh ấy đang muốn hỏi ra miệng thì đột nhiên nhớ tới lá bùa trắng, sau khi giật mình hoàn hồn, anh ấy lập tức liên tưởng tới chuyện gì đó, nhanh chóng hỏi: “Tiểu Tái, ý của cháu là…?”
“Vâng!” Tô Tái Tái đáp lời, cô nhìn trường học bị bỏ hoang ở đằng xa kia, dừng lại một chút, rồi nói với Bách Trúc trong bộ đàm: “Tổ chương trình của chú toàn là nhân tài.”
“Chọn được chỗ tốt thế này!”
???
Cô có ý gì thế?
Cô hai ơi, cô thế này anh ấy rất sợ hãi đó!
Bách Trúc che lại lá bùa trắng của mình, vô cùng nghi ngờ.
Tô Tái Tái chẳng thèm quan tâm Bách Trúc ở đầu dây bên kia có dáng vẻ thế nào, sau khi cô trả bộ đàm lại cho nhân viên phụ trách và nói cảm ơn, thì nhảy xuống tảng đá, đi về phía Đại Khôn Hào.
Người quay phim vừa định đuổi theo đã bị ai đó vỗ vỗ bả vai từ sau lưng, ông ấy quay đầu lại, nhìn thấy đó là A Quần thì kinh ngạc một chút rồi gọi: “Anh Quần?”
A Quần giơ ngón tay cái lên chỉ về hướng xe của đạo diễn rồi nói: “Lúc nãy tôi mới nói chuyện với đạo diễn Bách, tôi với anh trao đổi, tôi tới quay cô Tô.”
“Hả?” Người quay phim hơi ngơ ra nhưng rồi nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Anh ấy nhát gan, vốn dĩ cũng đang sợ, chỉ là kiên trì cố gắng mà thôi.
Bây giờ A Quần chịu ra thay thế mình, anh ấy cứ thế đơn giản được qua chuyện.
“Anh Quần, cảm ơn anh. Lần sau tôi mời anh ăn cơm.” Người quay phim nhìn A Quần đầy cảm kích.
A Quần?
A Quần lắc đầu, cũng nói một câu đầy ẩn ý: “Có khi… Ngược lại là tôi mời anh ăn cơm mới đúng.”
Người quay phim “Hả?” một tiếng, nhưng A Quần không trả lời anh ấy mà cầm lấy máy quay, đuổi theo hướng của Tô Tái Tái.
Những lời vừa rồi cô và đạo diễn Bách nói anh ta nghe không hiểu lắm, nhưng cũng nhận ra sự nguy hiểm trong đó.
A Quần nhớ lại lần trước mình bị đứa bé quỷ đuổi theo, anh ta không chút do dự, quả quyết chạy về hướng của Tô Tái Tái.
Nói đùa sao!
Những lúc thế này thì phải ở gần siêu đỉnh càng gần càng tốt mới đúng!
Có chung suy nghĩ này với A Quần còn có Bách Trúc.
“… Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút.” Một lúc sau, Bách Trúc bỏ bộ đàm xuống, quay qua nhìn người quay phim đang quay mình, cùng với đám người chị Hà ở sau ống kính, vừa chăm chú vừa nghiêm túc.
“Tôi nên tự mình tham gia quay phim mới đúng, như thế mới có thể giúp tỉ lệ người xem chương trình tăng lên.”
“???” Tổ chương trình.
[???] Bão bình luận.
Tin được anh ấy chết liền! Chẳng lẽ anh ấy cho rằng bọn họ là heo sao!
Lúc Bách Trúc không thèm mặt mũi, muốn đi tới chỗ Tô Tái Tái thì các thí sinh đã chuẩn bị kỹ càng.
Các thí sinh dẫn theo người chơi bình thường từ chỗ nhân viên phụ trách, đi về các điểm xuất phát khác nhau, sau đó mới tiến vào trường học bỏ hoang.
Trong tay mỗi đội đều có một phần bản đồ khác với các đội khác, bọn họ chỉ cần dựa vào tuyến đường, thuận lợi lấy được “kho báu”, đồng thời sử dụng bản đồ ở trong kho báu để chạy tới điểm được chỉ định thì xem như thành công.
“Này!” Đại Khôn Hào dời tầm mắt, không chút khách khí gọi Tô Tái Tái đang đi ở đằng trước: “Cô chuẩn bị đồ vật gì thế?”