Thí sinh của ba đội khác đều chuẩn bị đủ các món đồ “bảo vệ”, sao Tô Tái Tái lại không có cái gì cả.
“Cái gì?” Tô Tái Tái quay đầu, cũng đồng thời nhìn theo hướng mà Đại Khôn Hào đang nhìn, vừa đúng lúc cô nhìn thấy người chơi hệ dây đỏ Đồng Nhược Thiến, cô giật mình “À ~” một tiếng, sau đó vứt cho cậu ta một cái bánh bao ngọt.
“Này, ăn đi.”
“… Cái quỷ gì đây?” Đại Khôn Hào trừng mắt nhìn bánh bao ngọt trên tay, rồi lại ngẩng đầu nói với Tô Tái Tái: “Đừng nói cô cầm cả túi bánh bao ngọt đi vào trong nhé? Cô tính làm gì? Nếu gặp phải quỷ thì dùng bánh bao ngọt đập chết bọn nó à?”
“Ồ… Ý kiến hay đấy!” Tô Tái Tái cẩn thận suy nghĩ rồi gật đầu.
Cô khiến Đại Khôn Hào tức gần chết, cũng khiến cư dân mạng cười [Phì phì] thành tiếng, cảm thấy cậu ấm nhà giàu này gặp phải đối thủ rồi.
“Đi thôi. Cậu cứ đi theo tôi là được.” Tô Tái Tái nói: “Tóm lại, tôi sẽ khiến cho cậu cảm thấy kích thích.”
“Còn về việc chuẩn bị…”
Tô Tái Tái dừng lại một chút, quay qua nhìn Đại Khôn Hào, dò xét cậu ta từ trên xuống dưới, nhìn từ không trung nhìn qua người cậu ta, nhang quỷ mơ hồ phát tán, cô còn cười tủm tỉm nói: “Có cậu là đủ rồi.”
“…” Con mẹ nó, không biết tại sao, đột nhiên cậu ta muốn quay người bỏ đi.
Cậu ta vừa mới có suy nghĩ này thôi mà Tô Tái Tái giống như thể biết được ngay lập tức, không hề quay đầu lại mà hỏi: “Khách mời này không phải sợ rồi chứ? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy ~”
Cô vừa nói xong là Đại Khôn Hào lập tức bác bỏ: “Ai mà sợ! Ông Đại đây từ nhỏ tới lớn chưa từng biết sợ là gì!”
Nói xong cậu ta kiên trì, nhanh chóng đuổi theo Tô Tái Tái.
Từ đó về sau, chữ mà Đại Khôn Hào viết rành nhất chính là chữ “sợ”.
Cuộc sống mà… Tất cả đều xuất phát từ tấm lòng thôi… _(:з" ∠)_
Trong khoảng thời gian này, Trác Mai vừa mới quay quảng cáo xong, quay lại phòng trang điểm, chuẩn bị tháo trang sức xuống.
Lúc chị ấy đi ngang qua mọi người, nghe thấy trong điện thoại truyền ra giọng nói quen thuộc thì lập tức dừng lại, quay qua nhìn bọn họ: “Mọi người đang xem gì thế?”
“Chị Trác!” Mấy cô gái đã làm xong việc của mình, đang ngồi một bên nghỉ ngơi thì giật nảy cả mình, suýt chút nữa thì làm rớt luôn cả điện thoại trên bàn.
Bọn họ hơi bối rối nhìn Trác Mai, sợ chị ấy cho rằng bọn họ lười biếng.
Bây giờ Trác Mai chỉ quan tâm tới giọng nói mà chị ấy vừa nghe được, tùy tiện xua xua tay, rồi nhìn về phía màn hình điện thoại.
Màn hình lúc này vừa lúc dừng lại ở đoạn Tô Tái Tái quay đầu nhìn về phía Đại Khôn Hào, khiến Trác Mai giật cả mình.
Là cô!
Là ân nhân đã từng giúp đỡ chị ấy!
“Này, không phải cô nói sẽ cho tôi cảm giác kích thích sao?”
Đại Khôn Hào ném cái bánh bao ngọt trên tay lên xuống, đi ở đằng sau Tô Tái Tái: “Kích thích ở chỗ nào vậy hả?”
Vừa nói vừa nhướng mày, giọng điệu ngả ngớn.
Cậu ta vừa nói xong thì A Quần đi theo để quay phim cùng với đám cư dân mạng đang xem trực tiếp đều hiểu được ý của cậu ta là gì.
Điều đó đã làm dấy lên sự phẫn nộ của rất nhiều cư dân mạng.
[Đừng nói là ý của cậu ta là như tôi đang nghĩ đấy nhé?]
[Chắc vậy đó.]
[Tên này đáng ghét thật đó, ước gì cậu ta gặp chuyện.]
Nhưng mà ở nơi có nhiều người thì đương nhiên cũng sẽ có nhiều ý kiến khác nhau, bởi vậy cũng có rất nhiều người bình luận: [Tôi thấy mọi người hơi nhạy cảm rồi đó. Có khi người ta chỉ hỏi một chút thôi chứ không có nghĩ nhiều đến thế.]
[Đúng đó, toàn mấy anh hùng bàn phím không à.]
[Thôi, thôi, mọi người đừng cãi nhau nữa. Tôi thấy cái cậu ấm con nhà giàu này chẳng thể làm người ta thích nổi.]
Đừng nói là mọi người đang cãi nhau ở trên mạng vì mấy lời nói của Đại Khôn Hào, ngay cả Bách Trúc đang ở trên xe đạo diễn cũng tức giận mà ném tai nghe xuống đất, chỉ tay vào màn hình rồi nhìn sang phó đạo diễn La quát lớn: “Thằng này là cái thá gì vậy hả? Mau bảo nó cút đi cho tôi.”
“Đạo diễn Bách, chúng ta đang phát sóng trực tiếp mà.” Phó đạo diễn La cười gượng khuyên nhủ.