Phát sóng trực tiếp? Phát sóng trực tiếp thì sao chứ?
Bách Trúc không thèm quan tâm, lúc phó đạo diễn La đang chuẩn bị bảo đổi hình ảnh sang tổ khác thì giọng của Tô Tái Tái truyền ra.
“Đừng có gấp. Lát nữa sẽ cho cậu bị kích thích tới mức nói không ra hơi luôn.”
“…” tổ chương trình.
[…] dòng bình luận.
Một lúc sau, một dòng bình luận trồi lên từ trong đám dòng bình luận yên tĩnh chạy qua: [Ờ thì… hình như cô ấy vừa mới nói cái gì đó hơi hơi… ấy nhỉ.]
À thì…
Cô bé ơi, cô bé đang nói cái gì vậy hả?
Bách Trúc trợn tròn mắt nhìn Tô Tái Tái nói ra câu đó mà không hề thấy ngượng ngùng gì cả, anh ấy tức giận đến mức không biết phải nói gì.
Không còn cách nào khác, anh ấy chỉ đành phải đứng chống nạnh thở phì phò, quay đầu định nói gì đó với phó đạo diễn La thì ánh mắt khẽ lướt qua dòng bình luận trên màn hình, đọc được vài cái bình luận khiến cho anh ta lại tiếp tục tức giận.
[Rõ ràng là chẳng có gì xảy ra cả, nhưng vì sao tim tôi đập nhanh thế nhỉ?]
[Mẹ tôi hỏi vì sao mặt tôi đỏ thế, tôi đã trả lời là con không có biết cái gì hết á.]
[Tôi đã ngồi thiền rồi mọi người ơi.]
Mà ở bên kia, Đại Khôn Hào không ngờ Tô Tái Tái lại dám đáp trả lại như thế, cậu ta giật mình một chút, bánh bao ngọt đang ném lên rồi chụp lại cũng quên chụp lấy, khiến cho nó đập lên đầu ngón tay của cậu ta rồi văng xuống đất, lăn long lóc xuống dưới cầu thang.
Nhưng Đại Khôn Hào lúc này cũng không rảnh quan tâm tới cái bánh bao ngọt kia đã lăn đi đâu, cậu ta đang liếc Tô Tái Tái, giọng hơi lắp bắp vài từ mới nói được hết câu: “Cô, cô đang nói gì vậy hả?”
“Hả?” Tô Tái Tái thu lại tầm mắt từ phía cái bánh bao ngọt vừa bị lăn mất, nhìn về phía Đại Khôn Hào một lần nữa, giọng vô cùng đứng đắn: “Nói cái gì là sao?”
Ánh mắt vô cùng đứng đắn, Đại Khôn Hào nhìn chỉ cảm thấy mình phải tự kiểm điểm bản thân.
Cậu ta hơi ngơ một lúc rồi mới dời ánh mắt đi, giọng nói có hơi mất tự nhiên: “Không… không có gì.”
Tình huống một người hỏi, một người trả lời này khiến cho đám cư dân mạng còn đang cãi nhau ầm ĩ đều giật mình ngơ ngẩn.
Sau khi tỉnh lại, không biết là ai gửi bình luận đầu tiên: [… Xì!!!], sau đó các dòng bình luận nổi lúc nãy còn đang căng thẳng lập tức biến thành một đống bình luận cười ha ha ha.
[Cười chết tui, thì ra cậu ấm nhà giàu này chỉ biết nói mồm mà thôi.]
[Tai cậu ta đỏ luôn rồi kìa.]
[Anh bạn nhỏ ơi, sao mà anh bạn yếu quá vậy?]
[Cô Tô, tôi nè, tôi nè.]
Ngay cả Đại Vi vốn đang rất lo lắng, đang ngồi trước màn hình xem cũng không nhịn được mà buồn cười.
… Trông có ngu không cơ chứ.
Cô ấy không muốn nhận đó là em trai cô ấy đâu.
“Ừ, không có gì là được rồi.” Tô Tái Tái gật đầu, sau đó chỉ về phía cái bánh bao ngọt đang năm ở chỗ bậc thang rồi nói: “Mau đi nhặt đi.”
“Ờ.” Đại Khôn Hào đáp lại rồi quay người đi xuống dưới lầu, nhưng vừa mới đi được nửa bước thì cậu ta đột nhiên giật mình.
-- Khoan đã!
Từ khi nào mà mình thành đứa trẻ biết nghe lời vậy hả?
Đại Khôn Hào nghĩ tới đó thì mới quay đầu, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, giọng nói hống hách: “Sao tôi phải nghe lời cô cơ chứ?”
Còn chưa kịp nói xong câu thì đã thấy Tô Tái Tái đang nhìn chằm chằm mình rồi nói: “Vì sự kích thích.”
“…” Đại Khôn Hào nhìn chằm chằm vào Tô Tái Tái, một lần nữa cậu ta bị cô chặn họng không đáp trả được.
Mà các dòng bình luận nổi lại tiếp tục hahaha, không ít người đang nói: [Thật là kích thích, quá kích thích luôn.]
“… Được thôi.” Đại Khôn Hào cảm thấy rất tức giận vì nói không lại Tô Tái Tái, đành phải đi xuống dưới lầu nhặt cái bánh bao ngọt mà cô nói có thể mang tới sự kích thích tới cho mình.
Đại Khôn Hào thấy nó đang nằm ở bậc thang cuối cùng.
Cậu ta đi tới gần phía góc cầu thang, vừa cúi người nhặt bánh bao ngọt lên vừa nói với giọng mỉa mai: “Tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc cái bánh bao ngọt này có thể mang tới sự kích thích gì…”