Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 347 - Chương 346

Unknown Chương 346

[Hình như… có cái bóng đen đúng không?]

[Á á á, làm gì có! Có bóng đen bóng đỏ gì đâu! Mấy người nhìn nhầm thì có!]

[Tôi không dám nhìn đâu! Tôi tắt màn hình trước đây, xíu về xem sau, qua đoạn này các anh em nhớ báo trước cho tôi nhé!]

Trong lúc các bình luận thi nhau “thét chói tai”, một số cư dân mạng nhát gan còn đòi tắt màn hình thì đột nhiên…

[Không phải! Có bóng đen thiệt kìa! Mấy ba mấy má nhìn kỹ đi! Có người đang đứng ở chỗ đó nhìn chằm chằm cậu ấm nhà giàu á!]

Đó… thật sự là người sao?

Khi các cư dân mạng thầm nghĩ như thế, không ngờ màn ảnh lại chậm rãi tiến về phía đó.

Kế tiếp…

Cư dân mạng lập tức thấy rõ, thứ đang ló ra từ khúc cua kia là một bên đầu, trong hốc mắt có một con mắt trắng dã với đồng tử chỉ nhỏ bằng đầu kim đang không ngừng chuyển động.

Thấy màn ảnh sát lại gần, nó đột nhiên dừng lại, sau đó trừng mắt nhìn về phía màn ảnh!

Cư dân mạng sợ tới mức xuýt xoa một tiếng, đồng loạt ngửa người về phía sau, họ muốn nới rộng khoảng cách với màn hình, giống như chỉ cần làm thế là có thể tránh thoát khỏi con quỷ này vậy.

Răng rắc.

Người nọ… Không đúng, con quỷ nọ hơi nghiêng đầu, ló đầu ra khỏi chỗ ngoặt nhìn chằm chằm Đại Khôn Hào, theo động tác của nó, mọi người bắt đầu trợn to mắt như Đại Khôn Hào đã làm ban nãy.

Bởi vì cái đầu quỷ kia đang gác hẳn trên vai, chỉ còn một chút thịt dính lại giúp cái đầu không rớt hẳn mà thôi!

[Mau chạy đi!!!]

Bình luận này vừa mới xuất hiện, A Quần đang quay phim nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vội túm Đại Khôn Hào - người đã chết sững - sau đó chạy thục mạng.

Con quỷ nhào ra, ban đầu nó dùng hai chân chạy, sau đó lại chậm rãi khom lưng, chuyển sang dùng hai tay hai chân chạy như động vật.

Không chỉ có phía sau mà khu vực thang lầu cũng truyền tới tiếng chạy vội, kết hợp với tiếng tru tréo như ma quỷ, hai âm thanh này khiến trái tim của người ta cũng bị cuốn theo đó, mỗi khi âm thanh vang lên thì trái tim họ cũng vọt ra ngoài cổ họng, chờ dứt rồi thì lại rơi tõm xuống.

Ban đầu Đại Khôn Hào còn cần nhờ A Quần kéo mình, đến khi hoàn hồn lại thì cậu ta đã có thể tự chạy được, vừa chạy vừa rống to hỏi A Quần: "Tô Tái Tái đâu?! Tô Tái Tái đi đâu rồi?!”

A Quần đang khiêng máy quay làm gì có thời gian để ý tới cậu ta, chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước.

Trên đường cả hai còn phải thường xuyên cúi đầu né tránh những thứ không phải người đang nhào về phía mình từ bên dưới cầu thang.

Mới đầu Đại Khôn Hào còn có sức lực la hét thảm thiết, nhưng chờ đến khi cậu ta khổ sở né Đông né Tây để tránh những mối nguy không ngừng ập tới thì đã không còn sức đâu mà kêu nữa, chỉ có thể ngậm miệng để tiết kiệm sức lực rồi chạy theo A Quần.

Nhưng khi chạy đến lầu bốn, cả hai đã bị cản lại ở giữa hành lang, Đại Khôn Hào nhìn về phía trước và phía sau, sau đó chăm chú nhìn con ác quỷ đang chậm rãi bò từ dưới lan can của hành lang, nó ngồi xổm ở đó rít lên một tiếng khiến chân cậu ta mềm nhũn vì sợ.

“Giờ… giờ chúng ta làm gì đây?” Cậu ta nhìn chung quanh, bởi vì không biết phải làm sao nên chỉ có thể dựa lại gần A Quần, run giọng hỏi anh ta.

Lúc này Đại Khôn Hào đã không còn vẻ kiêu ngạo như trước nữa, cậu ta đang sợ tới mức sắp bật khóc rồi đây này!

Nhưng cậu ta còn chưa nói hết câu thì biến cố đột nhiên xảy ra!

Đám ác quỷ đang bao vây hai người đột nhiên há cái mồm đầy răng nanh sắc bén rồi nhào tới.

Đại Khôn Hào sợ tới mức không thể kêu được ra tiếng, lúc cậu ta cho rằng mình chết chắc rồi thì đột nhiên A Quần kéo tay cậu ta một cái rồi đẩy cậu ta vào trong một căn phòng học.

Đại Khôn Hào bị đẩy ngã xuống đất, còn chưa kịp đứng lên thì đã phải trơ mắt nhìn A Quần còn chưa kịp vào trong phòng học thì đã bị một con ác quỷ nhào lên cắn lấy cánh tay rồi kéo giật một cái.

Mà những con ác quỷ khác cũng nhanh chóng nhào tới, trong nháy mắt, A Quần lập tức bị đám ác quỷ che ở dưới.


Bình Luận (0)
Comment