Một cánh tay còn đang vươn ra, dường như muốn nắm lấy cái gì đó, hoặc là đang muốn nói với Đại Khôn Hào rằng anh ta còn chưa muốn chết.
Nhưng mà giây tiếp theo nó đã bị một con ác quỷ nhảy xẹt qua cắn đứt, sau đó nó ngồi chồm hổm ở một chổ mà nhai rôm rốp.
Vừa nhai vừa nhìn chằm chằm vào Đại Khôn Hào còn đang nằm ở dưới đất với đôi mắt chỉ có tròng trắng, nước bọt tanh hôi không ngừng nhiễu xuống đất, dường như đang muốn nói rằng: “Kẻ tiếp theo chính là mày đó.”
“A A…” Đại Khôn Hào trợn to mắt, nhìn thấy nửa cái ngón tay của A Quần rớt ở dưới đất, nước mắt ào ào tuôn ra.
Cậu ta bây giờ không có một chút sức nào để bò dậy, chỉ có thể run rẩy không ngừng dùng chân đẩy lùi bản thân về phía sau.
Tiếng nhai nuốt dần dần biến mất, sau đó đám ác quỷ đang tụ tập ở trước cửa phòng học lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía Đại Khôn Hào đang dựa lưng ở trong góc phòng.
Chúng nó gầm gừ, sau đó từ từ chen vào bên trong phòng.
Còn có vài con ác quỷ khá vội, nó tông nát cửa sổ để nhảy vào trong, nằm ở trên bàn, lắc mình để vẩy rơi đống thủy tinh bể trên người ra.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Đại Khôn Hào.
“Đừng, đừng tới đây. Tụi mày đừng có tới đây.”
Đại Khôn Hào khóc lóc kêu to, nước mắt nước mũi chảy đầy cả mặt, sau đó, không biết cậu ta lấy can đảm ở đâu mà cố gắng đứng dậy, chộp lấy cái ghế bên cạnh rồi vung vẩy lung tung loạn xạ ở trước mặt.
Hành động bất ngờ nên khiến cho đám ác quỷ có hơi lùi về sau một chút.
Nhưng đám ác quỷ lại nhanh chóng phát hiện Đại Khôn Hào bây giờ chỉ là một cái thùng rỗng kêu to mà thôi, chúng nó lập tức hướng về phía cậu ta mà gào thét.
Hai tay chống xuống dưới đất, lưng cúi gằm xuống, tạo ra động tác chuẩn bị tấn công.
Chẳng lẽ… mình phải chết ở đây thật sao?
Đại Khôn Hào sợ tới mức run rẩy toàn thân, một nỗi hận trong lòng đột nhiên biến thành sự can đảm, cậu ta hét lớn một tiếng sau đó nâng cao cái ghế rồi đập mạnh xuống chỗ đám ác quỷ, khiến cho chúng nó sợ tới mức phải lùi về sau mấy bước.
Lúc này Đại Khôn Hào nhanh chóng bước một chân ra ngoài cửa sổ ở sau lưng.
Đại Khôn Hào hung dữ trừng mắt nhìn đám ác quỷ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông đây thà nhảy từ trên này xuống chứ không để tụi mày ăn thịt tao.”
Sau đó Đại Khôn Hào nhìn về phía A Quần vừa đứng lúc nãy, nước mắt không nhịn được mà lại tuôn rơi.
Cậu ta vừa dùng tay quẹt nước mắt vừa nói: “Người anh em à, tôi sẽ biến thành quỷ để báo thù cho anh.”
Đại Khôn Hào vừa nói xong câu đó thì đám ác quỷ đồng loạt há to mồm nhào tới phía cậu ta.
Cậu ta nhắm mắt chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ.
Một cánh tay trắng nõn xinh đẹp thò ra.
Nếu như nhìn kỹ thì sẽ thấy đầu ngón tay và lòng bàn tay có một vết chai mỏng, chứa đầy sức mạnh.
Mà cánh tay vừa đẹp vừa mảnh khảnh kia lại có thể nắm lấy cổ áo sau của Đại Khôn Hào và kéo cậu ta vào trong phòng học.
Đại Khôn Hào bị kéo ngã xuống đất lần nữa, đang chóng mặt suy nghĩ ‘mình chết rồi sao?’ thì lại nghe được tiếng cười khẽ từ trước mặt.
“Quào… Cậu kích thích tới mức muốn nhảy lầu thì không được đâu nha, thưa khách hàng.”
… Hả?
Đại Khôn Hào ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn người đứng trước mặt mình.
Một cậu ấm con nhà giàu vốn kiêu căng hống hách hiện đang ngã ngồi ở dưới mặt đất, nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt, nhìn về phía Tô Tái Tái đang ngồi chồm hổm trên khung cửa sổ, vừa cười chế giễu cậu ta vừa ăn bánh bao ngọt.
Mà A Quần thì đang đứng ở bên cạnh, khiêng máy quay phim quay thẳng mặt Đại Khôn Hào.
Thấy Đại Khôn Hào nhìn về phía mình, A Quần còn nghiêng đầu qua một bên máy quay phim. Cảm động cho cậu ta một ngón tay cái.
Dường như muốn nói: “Quả là anh em tốt. Có điều cậu không cần phải báo thù cho tôi đâu, tại vì tôi vẫn còn sống nè.”
“Đây… đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” mặt Đại Khôn Hào khờ luôn, sự kích thích liên tục với tần suất cao khiến cho đầu óc của cậu ta bây giờ bị đơ luôn, không hiểu được đã có gì xảy ra.