[Anh Quần mà dời ống kính thì tui hứa sẽ vào nhóm của anh điểm danh.]
“Cô… cô!” Đại Khôn Hào ngồi bệt dưới đất, vừa nức nở vài tiếng vừa trợn trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, trông như mới bị người khác bắt nạt một trận vậy.
Tới cả Tô Tái Tái cũng cảm thấy hơi áy náy, sau một hồi suy ngẫm bèn nhảy xuống khỏi lồng sắt, nghiêng đầu nhìn Đại Khôn Hào, “Ừ…” một tiếng rồi giơ bánh bao trong tay tới trước mặt cậu ta: “Ăn không?”
Ăn cái khỉ khô!
Đại Khôn Hào trừng mắt, không muốn nói thêm câu nào với Tô Tái Tái. Cậu ta vươn tay lau đi nước mắt trên mặt, hậm hực tự mình bò dậy.
Lúc này, cư dân mạng mới nhận ra chuyện mà họ đã sơ suất bỏ qua ban nãy.
[Có ai phát hiện ra bịch bánh bao của Tô Tái Tái… chỉ còn vài cái không?!]
Bình luận này khiến ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về bịch thức ăn trong tay cô, sau đó ngạc nhiên phát hiện đúng là bên trong chỉ còn ba, bốn cái!
[?!... Không phải chứ, cô ấy ăn hết được thật hả?]
[… Chắc là ban nãy nhân lúc máy quay không chú ý đã lén vứt bớt chứ gì?]
Sau khi đứng dậy, Đại Khôn Hào mặt đối mặt với Tô Tái Tái, bỗng thấy có hơi xấu hổ.
Cậu ta chép miệng, nhìn bịch bánh bao không còn mấy cái của cô, mượn này làm đề tài, ngại ngùng bắt chuyện: “Cô ăn gần hết bánh bao rồi hả?”
“À, đút hết rồi.” Tô Tái Tái ung dung đáp lời.
Đút...?!
Ko đúng, đút là sao? Ở đây có con gì cần cô đút hả?!
Đại Khôn Hào trợn mắt nhìn Tô Tái Tái, không dám hỏi thêm lời nào.
Khu bình luận cũng bị mấy lời như [Trời má! Không có gan nghĩ sâu hơn luôn á!]… bao phủ.
Đương lúc tâm trạng của mọi người thoáng được thả lỏng sau một hồi căng như dây đàn, Tô Tái Tái vỗ tay cái bốp, kéo sự chú ý của Đại Khôn Hào về lại, rồi cười híp mắt nói: “Không biết… cậu Đại có hài lòng với sự phục vụ của tôi không?”
Đại Khôn Hào: “…”
“Không hài lòng cũng không sao, dù gì trò chơi vẫn chưa kết thúc, chúng ta có thể tiếp tục.” Tô Tái Tái lại vỗ tay, bày ra dáng vẻ sẽ cố gắng hết sức.
Tới đây đi, tôi sẽ toàn lực giúp cậu cảm nhận được kích thích tột độ tiếp.
“…??!” Đại Khôn Hào hoảng sợ trợn trừng hai mắt: “Tôi không cần…”
Còn chưa nói hết câu thì Tô Tái Tái đã nhét toàn bộ số bánh bao còn dư vào lòng Đại Khôn Hào, rồi chỉ tay về phía sau lưng cậu ta, nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi, xông lên đi!”
Cả người Đại Khôn Hào cứng đờ, bấy giờ cậu ta mới nhớ ra ban nãy, lúc vừa bắt đầu, bản thân đã bất cẩn quên mất một vài… “Việc nhỏ”.
Cậu ta nuốt một ngụm nước miếng, vừa cầm bánh bao trong tay, vừa “cót két” ngoái đầu nhìn về phía sau.
Lúc phát hiện đám ác quỷ kia vẫn còn ở đó, cậu ta hoảng sợ hít sâu một hơi, nhanh chân chạy biến ra sau lưng Tô Tái Tái.
Máy quay của A Quần cũng xoay về phía đó, trong sự kinh ngạc của cư dân mạng, bóng dáng của đám lệ quỷ còn tụ tập xung quanh một lần nữa xuất hiện trước màn ảnh.
Có lẽ do từng bị dọa một lần rồi nên giờ khi nhìn thấy lần nữa, năng lực thích ứng của mọi người cũng được đề cao.
Khán giả ôm chặt trái tim đang nhảy thình thịch của mình, để nó bình tĩnh lại một chút, rồi bất ngờ phát hiện hình như mấy ác quỷ đó có hơi khác lúc trước.
[Hửm? Có vẻ bọn nó đang sợ thì phải?]
[? Hình như là thế thật!]
Đám ác quỷ lo lắng tụ lại một chỗ cách đó không xa, hoảng sợ nhìn Tô Tái Tái chằm chằm, bất an xoay tới xoay lui, không những không dám tới gần mà cả lá gan bỏ chạy cũng không có.
Cuối cùng chúng chỉ đành phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào như chó nhà có tang, thỉnh thoảng lại gầm nhẹ một tiếng với Tô Tái Tái, cố bày ra dáng vẻ bản thân vô cùng lợi hại cũng cực kỳ tàn ác, dù trong lòng đang sợ chết khiếp.
Đồng thời, cũng có vài con lén lút lẻn tới gần cửa, định tìm thời cơ chuồn êm, nhưng vừa ló đầu ra được một chút đã nghe thấy tiếng hú truyền tới từ ngoài hành lang, tiếp sau đó là tiếng xương cốt bị cắn nát, lại xen lẫn vài tiếng nhai rốp rốp, cuối cùng là tiếng nuốt.