Đám ác quỷ trong phòng học lập tức sợ đến độ vội chen nhau bay ngược vào trong, sợ rằng chỉ cần bất cẩn chạy ra khỏi chỗ này là sẽ bị đám lệ quỷ canh giữ bên ngoài cắn nuốt ngay.
[?! Không đúng, rốt cuộc bên ngoài có cái gì thế?!]
[Chẳng biết, nhưng cảm giác có vẻ rất khủng bố.]
[Sợ quá đi mất!]
Đại Khôn Hào cũng bị dọa sợ chết khiếp, vừa cố gắng giấu mình sau tấm lưng của Tô Tái Tái, vừa trợn mắt nhìn chằm chằm cửa phòng học, run rẩy nói: “Bên… bên ngoài hình như có thứ gì lợi hại lắm.”
“À, không có việc gì.” Giọng nói Tô Tái Tái lạnh nhạt: "Kích thích nha!"
“???” Không phải đâu cô hai à, rốt cuộc cô muốn dùng câu nói này tổn thương cậu ta bao nhiêu lần hả?
Đại Khôn Hào bị bản thân vả mặt sưng phồng, quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.
Nhưng cái gì cũng không thể nói được.
Đúng lúc này, giống như đang hưởng ứng lời của Tô Tái Tái, những thứ canh giữ ngoài kia đang nhàn nhã nằm rạp trên mặt đất, lỗ mũi phun khí phì phò, vừa khiến lớp bụi bặm ở trên cửa phòng bị thổi tung lên, đồng thời cũng khiến những con ác quỷ kia phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Những thứ đó vây Tô Tái Tái trong phòng học nhưng không dám vào, cũng chẳng dám lui.
“Được rồi, đừng lo lắng, còn tôi ở đây mà. Cậu qua đó dùng bánh bao ngọt đập chết bọn nó đi.” Tô Tái Tái đẩy Đại Khôn Hào đang tránh sau lưng mình ra trước.
“..” Cô hai ơi, cô còn muốn vả mặt tôi thêm bao nhiêu lần nữa hả!
Đại Khôn Hào bị đẩy ra phía trước, vẻ mặt tội nghiệp, quay đầu nhìn lại Tô Tái Tái ở sau lưng, dáng vẻ ôm bánh bao ngọt của cậu ta khiến người ta không nhịn được nghĩ tới câu hát “Trong tay tôi ôm bánh ngô, trong lòng lại đầy nước mắt”, rất phù hợp với hoàn cảnh bây giờ của cậu ấm này.
“Ai da, nói đùa thôi mà.” Tô Tái Tái cười hì hì, rốt cuộc cũng tìm lại được chút lương tâm: “Cậu chia những thứ này cho bọn nó là được rồi.”
Cô dừng lại một chút rồi nói thêm: “Yên tâm, không có vấn đề gì đâu.”
“Chia, chia cho bọn nó, bọn nó sẽ đi sao?” Bây giờ Đại Khôn Hào đúng là một cậu nhóc đáng thương, nhưng Tô Tái Tái chỉ phất phất tay thúc giục cậu ta.
“Nhanh lên!”
... Được rồi.
Đại Khôn Hào không còn cách nào khác, chỉ có thể làm theo.
Cậu ta cố gắng nhanh chóng xé nhỏ bánh bao ngọt ra, hai tay giơ bánh lên, tung về phía đám ác quỷ, một giây sau lập tức chạy lại về chỗ cô.
Cậu ta đang muốn trốn sau lưng Tô Tái Tái thì lại bị cô dùng một tay túm chặt lấy, túm ra đằng trước.
“??” Cô hai à, cô làm gì thế?
Đại Khôn Hào cam chịu không dám nói lời nào, giống như gà con tùy ý để Tô Tái Tái xách sau cổ mình, lại còn yên tĩnh và nghe lời nữa.
Thấy thế, Đại Vi và đám cư dân mạng liên tục tấm tắc bảo lạ.
Chẳng lẽ, đây chính là “Ác ma sẽ bị ác ma trị” trong truyền thuyết sao?
[Không biết vì sao, tôi cảm thấy... Nói không chừng cậu ấm nhà giàu này sẽ quay lại con đường chính đạo đấy?]
[Thật ra tôi cũng cảm thấy như vậy...]
Bão bình luận cũng phụ họa tới tấp, đến Đại Vi cũng yên lặng gật đầu tán thành.
Cô ấy làm chị của tiểu Hào, lúc này cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nhưng mà... Cũng nhịn không được thay cậu ta nhỏ vài giọt nước mắt chua xót.
Nhìn sơ qua mà nói thì cậu ta bị Tô Tái Tái chỉnh quá thảm rồi!
Đại Vi nhìn Đại Khôn Hào nhỏ bé, yếu ớt, không có sức lực nào trong màn ảnh đầy thương hại.
Em họ à! Kiên trì nha!
Đại Khôn Hào chẳng thể nào biết được Đại Vi đang động viên mình, cậu ta đang bị Tô Tái Tái xách tới trước mặt đám ác quỷ, trên mặt tràn ngập sợ hãi.
Tình hình bây giờ là thế nào đấy?
Chẳng lẽ cô thật sự muốn ném cậu ta cho bọn nó ăn sao?
Không muốn đâu, siêu đỉnh ơi! Cậu ta biết sai rồi!
“Lại đây, nhớ rõ ràng gương mặt này cho tôi.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm xông tới chỗ đám ác quỷ.
Gào!
Đám ác quỷ hoảng sợ trao đổi ánh mắt với nhau, không rõ rốt cuộc người này muốn làm gì.
Cùng chung một nỗi nghi hoặc, không chỉ có đám cư dân mạng mà còn có cả Đại Khôn Hào nữa.