Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 355 - Chương 354

Unknown Chương 354

[Cho hỏi. Ảnh hậu Trác cũng là diễn viên mà chúng tôi có thể mời được sao? :)]

Rất lịch sự và thân thiện.

… Nếu không thêm nụ cười vào cuối câu thì sẽ càng chân thành hơn.

Những cư dân mạng bôi đen người khác không thành công, trái lại còn bị vả mặt: ... Khóc hu hu.

Sau khi hoàn thành phát sóng trực tiếp, buổi tối Bạch Ngữ Dung liền nhận được điện thoại của Đồng Nhược Thiến.

Không ngờ Tô Tái Tái nổi tiếng rồi!

Sau khi cô ta cúp điện thoại của Đồng Nhược Thiến, trên tay cầm di động, vẻ mặt sửng sốt một lúc lâu.

Sau đó, cô ta nhanh chóng mở weibo lên, thậm chí không cần tìm kiếm, đã thấy tài khoản weibo “Tô Tái Tái Dưới Chân Núi” nằm ngay trên mục hot search.

Cô ta nhấn vào xem, trong một khoản thời gian ngắn, weibo của Tô Tái Tái đã tăng thêm tới gần cả triệu người hâm mộ, thật là hoang đường!

Cô ta vội vàng nhấn vào xem một đoạn ngắn được cắt ra từ trong phát sóng trực tiếp, trong đó, khi Tô Tái Tái đối mặt với những ác quỷ kia không hề có chút khiếp sợ nào, thậm chí còn dám xách người tới trước mặt bọn nó, muốn bọn nó làm việc theo chỉ thị của cô.

Đoạn sau đó Bạch Ngữ Dung không dám nghĩ tới, cũng chẳng dám xem tiếp.

Cô ta nhanh chóng tắt weibo đi, hai tay dùng sức nắm lấy điện thoại, tới mức khớp xương cũng trở nên trắng bệch.

… Sao có thể được chứ?

Sao lại có thể như thế được?

Không phải Tô Tái Tái chẳng hề có chút năng lực nào sao? Cô đáng ra nên không có chút năng lực nào mới đúng chứ!

Cô ta…

Đột nhiên Bạch Ngữ Dung mở to mắt, cô ta nhớ tới quyển sách mà cô ta lấy được ở nhà của nhà họ Bạch.

“… Cô biết đây là sách gì không?”

“… Vậy được rồi, chỉ cần cô không cảm thấy hối hận là được.”

Sách gì? Tô Tái Tái thật sự biết đó là sách gì, hay là…

Bạch Ngữ Dung dùng sức cắn móng tay, nhớ tới chuyện xảy ra trước đó, cả người cô ta có hơi run rẩy.

Lúc trước cô ta căn bản không để ý tới những lời Tô Tái Tái nói, thậm chí có thể nói là căn bản chẳng để nó vào lòng.

Sau này, cô cũng học “cấp thấp” giống như cô ta, Bạch Ngữ Dung chỉ cho rằng Tô Tái Tái ghen ghét vì cô ta có được hai quyển sách kia.

Nhưng bây giờ, Bạch Ngữ Dung lại không chắc chắn nữa.

Vậy rốt cuộc đó là sách gì?

Là sách tốt? Hay là quyển sách có vấn đề?

Bạch Ngữ Dung càng nghĩ càng cảm thấy toàn thân rét run, cô ta nhịn không được ôm lấy cánh tay mình, tạm thời cảm thấy hỗn loạn.

Nếu như… Nếu ba mẹ biết được chuyện này…

Vậy giá trị của cô ta…

Bạch Ngữ Dung nhanh chóng nhắm mắt lại, muốn rũ bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên reo lên, dọa cho Bạch Ngữ Dung “Á!” lên một tiếng, buông lỏng tay ra, điện thoại rơi xuống đất.

Thông báo hiện tên người gọi tới là Hứa Tần Nhã.

… Làm sao bây giờ.

Cô ta phải làm sao đây!

Hai tay Bạch Ngữ Dung ôm lấy mặt, mắt trợn lên, nhìn chằm chằm vào cái điện thoại đang không ngừng rung lên trên mặt đất, ngón tay cô ta chậm rãi cong lên, tiếp theo đó, cô ta dùng sức tát lên mặt mình, trên làn da trắng nõn lập tức hiện lên mười vết ngón tay đỏ chót.

Đúng lúc này, tầm mắt của Bạch Ngữ Dung đang hoảng hốt nhìn thấy hộp trang sức, đôi mắt cô ta đột nhiên sáng lên.

Cô ta không để ý tới điện thoại trên mặt đất, luống cuống tay chân lục tung hộp trang sức lên.

Cô ta nắm lấy cái bình ngọc nhỏ trong tay, giống như đang nắm viên thuốc cứu mạng.

Một viên thuốc màu đỏ tươi lẳng lặng nằm dưới đáy bình, xuyên qua vỏ bình mơ hồ, trông giống như một giấc mộng đẹp vô cùng hấp dẫn, hấp dẫn người ta nuốt nó xuống.

Tiếng chuông trên mặt đất giống như bùa đòi mạng, khiến Bạch Ngữ Dung hoàn toàn không nghĩ ngợi gì nữa, dốc ngược bình, đổ viên thuốc ra tay.

Viên thuốc màu đỏ rực khi không có gì che chắn lại càng lộ ra vẻ trơn bóng.

Lồng ngực Bạch Ngữ Dung phập phồng lên xuống, cô ta trừng mắt nhìn viên thuốc tỏa ra mùi hương quái dị kia, quyết định chắc chắn rồi, cô ta vừa nhắm mắt vừa ném viên thuốc vào trong miệng, nuốt xuống!

Viên thuốc vừa vào trong miệng lập tức tan ra, Bạch Ngữ Dung cảm thấy có một dòng nước ấm đang chậm rãi chảy xuôi xuống, tập hợp ở kinh mạch, sau đó, chậm rãi tụ lại ở đan điền.


Bình Luận (0)
Comment