Nhưng lượng nước nóng tụ tập càng ngày càng nhiều, cơ thể vốn dĩ đang ấm ấp, thoải mái, dễ chịu càng trở nên nóng hổi, như bị thiêu đốt.
Thậm chí toàn bộ lục phủ ngũ tạng của cô ta cũng giống như đang nóng lên.
Lúc đầu Bạch Ngữ Dung còn có thể nhẫn nhịn, nhưng bây giờ, cô ta kêu lên đau đớn, cả người đứng không vững, cứ thế ngã nhào trên mặt đất, cuộn người lại, lăn lộn trên đất.
Cô ta phải chết sao?
Có phải cô ta sẽ chết không?
Bạch Ngữ Dung đau tới nỗi thần trí đã không còn tỉnh táo nữa, cô ta sắp mất đi ý thức, ánh mắt mơ màng nhìn thấy cái bình ngọc nhỏ trên mặt đất bỗng nhiên nhúc nhích một chút xíu xiu.
Bình ngọc nhanh chóng lăn tới chỗ cô ta, giống như đang tìm mùi hương của viên thuốc vẫn còn chưa tan đi kia, rồi chui vào chỗ rốn mà Bạch Ngữ Dung không nhìn thấy được.
Những chuyện sau đó, bởi vì Bạch Ngữ Dung ngất đi nên hoàn toàn không biết được.
Ngày hôm sau, tám giờ rưỡi sáng.
Điện thoại vẫn luôn nằm trên mặt đất cả một buổi tối rốt cuộc lại lần nữa vang lên, cái tên trên màn hình hiện lên rõ ràng, là Hứa Tần Nhã.
Lần này, điện thoại reo không bao lâu thì một bàn tay chậm rãi vươn ra, nhặt điện thoại lên.
“Dạ, con nghe mẹ ơi.” Giọng nói Bạch Ngữ Dung lười biếng lại gợi cảm.
Hứa Tần Nhã ở đầu dây bên kia vốn dĩ có chút lo lắng cũng không khỏi sửng sốt một chút.
Suýt chút nữa bà ta đã quên mất bà ta gọi điện thoại cho cô ta để làm gì.
Giọng nói đó… Khiến cho bà ta là đàn bà cũng cảm thấy cả người tê dại.
“Ngữ Dung à?” Hứa Tần Nhã có hơi không xác định được mà gọi thêm một tiếng, mãi tới khi Bạch Ngữ Dung lên tiếng, bà ta mới nhíu mày, tiếp tục nói: “Đứa nhỏ này, sao tối qua con không nhận điện thoại của mẹ? Mẹ còn tưởng con xảy ra chuyện gì rồi chứ!”
“… Không có gì, chỉ là…” Bạch Ngữ Dung chậm rãi ngồi dậy từ trên mặt đất, mắt cô ta nhìn về lớp da mỏng manh ở bên cạnh, tựa người vào đầu giường, hơi giơ cao tay phải của mình lên, vừa thưởng thức cơ thể mình dưới ánh nắng sớm mai, vừa nói chuyện với người ở bên kia điện thoại: “Con tập trung học nên không nghe thấy chuông điện thoại thôi ạ.”
“À, thì ra là thế!” Hứa Tần Nhã thở phào nhẹ nhõm, bà tà im lặng một chút rồi hờn dỗi nói: “Con chăm chỉ như thế, tất nhiên ba mẹ rất vui mừng, nhưng chỉ mới khai giảng thôi, còn đừng ép bản thân cực khổ quá, có biết chưa?”
“Vâng!” Bạch Ngữ Dung thưởng thức cơ thể mới của mình, hững hờ đáp lời rồi hỏi tiếp: “Mẹ, tối qua mẹ gọi cho con có chuyện gì không?”
“Cũng không có chuyện gì, không phải sắp tới sinh nhật của bà con rồi sao?”
Hứa Tần Nhã nói tới đây thì hạ giọng nhỏ xuống, dừng lại một chút rồi bổ sung: “Nếu con không có thời gian thì cũng không quan trọng đâu, học tập mới là chuyện chính, nhưng mà… Ba mẹ cũng có hơi nhớ con!”
"... Thì ra là như thế." Bạch Ngữ Dung kinh ngạc mỉm cười, đôi mắt như lụa, nói lời cảm ơn với Hứa Tần Nhã hết sức nghiêm túc: "Mẹ, cảm ơn mẹ hôm qua đã gọi điện thoại đến cho con vào lúc đó."
Nghỉ một chút rồi nói tiếp: "Sau này con nhất định sẽ đối xử tốt với mẹ."
[Ôi chao, con đứa nhỏ này, miệng ngọt thật đấy.]
Hứa Tần Nhã cười ha hả, hơi dừng lại rồi hỏi: [Đúng rồi, tại sao phải cảm ơn mẹ đã gọi điện đến khi đó vậy?]
"Bởi vì..." Sau khi Bạch Ngữ Dung cười đắc ý thì trả lời: "Hình như con lại đột phá nữa rồi mẹ."
[Cái gì?!]
Hứa Tần Nhã ngạc nhiên, mừng rỡ, vội vàng lấy hai tay che điện thoại, vui đến mức lúng ta lúng túng: [Con chắc chắn à? Con không phải... Không phải mới đạt được "sơ cấp" sao?!]
"Chắc là vậy ạ." Bạch Ngữ Dung tràn đầy tự tin, dừng một chút còn nói thêm: "Nhưng mà con phải kiểm tra một lần nữa mới rõ ràng được."
[Được, được, được, vậy mẹ không làm phiền con nữa.]
Hứa Tần Nhã rất kích động, cầm chặt điện thoại bổ sung thêm: [Con nhớ kiểm tra đánh giá xong thì gọi điện thoại cho mẹ nhé!]
"Ừm. Con sẽ gọi cho mẹ." Bạch Ngữ Dung cười thuận theo.
Cúp điện thoại xong, cô ta mới đứng dậy, lúc chuẩn bị bước vào phòng tắm để tắm rửa thì nán lại, quay đầu nhìn bộ da mà mình lột ra lần nữa.