Cũng vì chuyện này cho nên Nghiêm Thanh đã đi tìm phó viện trưởng Tôn rất nhiều lần, đáng tiếc không lần nào có được kết quả như mong muốn, thậm chí còn bị phó viện trưởng Tôn gắn cái mác là kẻ phiền phức thích tới làm phiền ông ta.
Nếu không phải tài châm cứu của Nghiêm Thanh vô cùng giỏi, cả Luyện Đan Viện không có ai có thể thay thế được ông ấy thì nói không chừng Nghiêm Thanh đã bị phó viện trưởng Tôn tìm cớ thuyên chuyển ra khỏi Huyền Học Viện từ lâu rồi.
Hạng người như thế, khó trách Nghiêm Thanh phải nhíu mày khi nhắc tới ông ta.
“Không ấy... Để em đi nói chuyện với ông ta cho?” Chu Phổ nghĩ một lát rồi mở miệng.
Nghiêm Thanh lắc đầu: “Để anh đi thì hơn.”
Nói xong, ông ấy vỗ lên vai của Chu Phổ, nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Nếu ông ta không đồng ý... Chúng ta lại nghĩ cách khác vậy.”
“Cũng được.” Chu Phổ gật đầu, ông ấy và Thẩm An nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của Nghiêm Thanh.
-----
Trong văn phòng của phó viện trưởng Tôn, Tần Trác Thắng và phó viện trưởng Tôn đang kích động nhìn kết quả kiểm tra, tay của hai người đều run rẩy không thôi.
Không ngờ lại là cấp F!
Hiện tại chỉ cách thời gian Bạch Ngữ Dung kiểm tra ra “cấp thấp” chừng mấy ngày thôi, thế mà cô ta đã bước vào cấp F rồi, quá nhanh!
“Tốt quá! Thật sự là quá tốt mà!” Phó viện trưởng Tôn kích động đi mấy vòng trong văn phòng, đôi mắt sáng rực lên.
Tần Trác Thắng cũng cực kỳ vui mừng, Bạch Ngữ Dung là học sinh của ông ta, cho nên một nửa công lao sẽ thuộc về ông ta, nếu thế thì tài liệu luyện đan hôm nay nhất định sẽ được phân phối cho ông ta nhiều hơn rồi!
Đặc biệt là hội đánh giá đan dược quy mô cả nước được tổ chức vào hai tháng sau, nếu Bạch Ngữ Dung có thể luyện ra một viên đan dược cấp thấp dưới sự trợ giúp của Tần Trác Thắng thì đây sẽ là một lợi thế to lớn trên con đường trở thành phó viện trưởng và viện trưởng trong tương lai của ông ta!
Tần Trác Thắng càng nghĩ càng kích động, thế là lập tức ngẩng đầu nhìn về phía phó viện trưởng Tôn: “Thầy ơi, em thấy chúng ta nên điều chỉnh lại phương án dạy học đối với Ngữ Dung đi, chúng ta cần bồi dưỡng con bé một cách tỉ mỉ nhất có thể!”
Phó viện trưởng Tôn nghe xong, đang định nói gì đó thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, phó viện trưởng Tôn chỉ đành giơ tay ý bảo “khoan đã” với Tần Trác Thắng, sau đó mới quay đầu nhìn về phía cửa: “Vào đi.”
Khi thấy người tới là Nghiêm Thanh, phó viện trưởng Tôn lập tức cụt hứng ngay, ông ta nhíu mày, vừa đi tới ghế làm việc ngồi xuống vừa hỏi: “Ra là giáo sư Nghiêm à, ông tới có chuyện gì sao?”
Ông ta dừng một chút, không chờ Nghiêm Thanh mở miệng đã nói tiếp: “Đừng nói lần này ông lại đến vì chuyện của giáo sư Chu đấy nhé? Giáo sư Nghiêm à, tôi nhớ lần trước tôi đã nói với ông rồi mà, kinh nghiệm từng trải của giáo sư Chu vẫn còn thiếu một chút, cho nên...”
Phó viện trưởng Tôn còn chưa nói xong thì đã bị Nghiêm Thanh cắt ngang: “Phó viện trưởng Tôn, hôm nay tôi tới đây không phải vì chuyện của sư đệ tôi.”
Nghiêm Thanh dừng một chút rồi nói: “Tôi phát hiện một hạt giống tốt, cho nên tôi mong phó viện trưởng Tôn có thể ra mặt giúp đỡ chiêu mộ con bé tới Luyện Đan Viện của chúng ta.”
Ông ấy còn chưa nói dứt câu thì đã bị Tần Trác Thắng cười nhạo, ông ta lạnh lùng nhìn Nghiêm Thanh: “Giáo sư Nghiêm, chẳng lẽ hạt giống tốt của Luyện Đan Viện ít tới mức còn cần ông đi chiêu mộ bên học viện của người khác à?
Làm thế rõ ràng là làm khó giáo viên bên học viện đó rồi còn gì?”
Tần Trác Thắng vẫn còn ghi thù chuyện Nghiêm Thanh không nể mặt mình ở Luyện Khí Viện mấy ngày trước, hơn nữa học sinh của ông ta đã nhảy vọt từ “cấp thấp” lên “cấp F” rồi, cho nên thái độ vốn đã kiêu căng của ông ta nay lại càng kiêu căng hơn.
“Giáo sư Nghiêm, ông về trước đi. Tôi và thầy của tôi còn có chuyện quan trọng cần phải bàn bạc. Hơn nữa...”
Tần Trác Thắng dừng một chút, cười đắc ý bảo: “Ông chỉ phát hiện một hạt giống có tài năng tiềm ẩn mà thôi, nhưng chỗ của chúng tôi đang có sẵn một thiên tài đây này!”