“Nhưng mà…”
Nghiêm Thanh còn định nói thêm gì nữa thì lại bị phó viện trưởng Tôn cắt ngang: “Giáo sư Nghiêm, tôi và Trác Thắng thật sự có chuyện quan trọng cần thảo luận, hơn nữa đúng như lời trò ấy nói, Luyện Đan Viện đã có rất nhiều học sinh ưu tú rồi. Chúng ta không nên đoạt người tài của các học viện khác nữa.”
“Phó viện trưởng Tôn, học sinh này không phải người tầm thường đâu, ông xem thử là biết ngay.” Nghiêm Thanh thấy hai người đều tỏ vẻ thờ ơ thì lập tức lấy hai tấm hình đã được in sẵn từ trước ra đặt lên bàn làm việc.
Hình đầu là hình của một loại thảo dược có trong , hình thứ hai là bản sao chép của nó sau khi đã được Tô Tái Tái chỉnh sửa.
Đáng tiếc phó viện trưởng Tôn chỉ tùy ý phất tay: “Rồi rồi, tôi sẽ xem sau. Ông ra ngoài trước đi giáo sư Nghiêm.”
Nhìn bộ dáng có lệ như thế của ông ta, Nghiêm Thanh cá chắc là hai người này sẽ không thèm xem.
Nếu là ngày thường thì ông ấy đã quay đầu bỏ đi một mạch rồi, nhưng bây giờ ông ấy lại ráng nhịn xuống rồi tiếp tục khuyên nhủ: “Phó viện trưởng Tôn, ông nên xem thử đi. Chỉ cần xem qua là ông sẽ hiểu ngay.”
“Được rồi, tôi sẽ xem sau.” Phó viện trưởng Tôn cười vô cùng qua loa, ông ta gật đầu với Nghiêm Thanh một cái rồi lại quay đầu nhìn Tần Trác Thắng.
Tần Trác Thắng lập tức hiểu ý của phó viện trưởng Tôn ngay, ông ta nhanh chóng đi tới mở cửa phòng làm việc rồi quay đầu nói với Nghiêm Thanh với giọng nói đầy châm chọc.
“Mời giáo sư Nghiêm về cho.”
Nghiêm Thanh không thèm nhìn Tần Trác Thắng một cái, ông ấy hơi mím môi, sau đó nhìn chằm chằm vào phó viện trưởng Tôn lại lặp lại lời nói của mình một lần nữa: “Xin ông hãy đọc nó một lần.”
Điều này khiến cho phó viện trưởng Tôn rất ngạc nhiên.
Nghiêm Thanh rất ít khi dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với ông ta.
“Được thôi, mời ông.” Phó viện trưởng Tôn đưa tay lên, Nghiêm Thanh nhìn ông ta một cái rồi xoay người rời đi.
Còn về Tần Trác Thắng thì Nghiêm Thanh còn chẳng thèm nhìn ông ta một cái.
Tần Trác Thắng bất mãn hừ một tiếng trong lòng, chờ sau khi Nghiêm Thanh đi rồi thì ông ta nhanh chóng đóng cửa lại rồi đi về phía phó viện trưởng Tôn, nói tiếp chuyện vừa rồi: “Thưa thầy, chuyện về Ngữ Dung đã lên cấp F…”
“Không vội.” Phó viện trưởng Tôn đưa tay lên, thấy Tần Trác Thắng khó hiểu thì ông ta cười một cái rồi nói: “Chúng ta tạm thời giấu chuyện này một lát. Chờ tới hội đánh giá đan dược vào hai tháng sau thì tính sau.”
“Thưa thầy, ý của thầy là…” Tần Trác Thắng ngạc nhiên trợn to mắt, một bộ không thể tin được mà mừng như điên nhìn phó viện trưởng Tôn.
Phó viện trưởng Tôn cười gật đầu, sau đó mới nói tiếp: “Trong vòng hai tháng này, trò hãy dẹp những chuyện khác qua một bên mà tập trung tập luyện luyện đan cùng với Ngữ Dung, chỉ cần có thể làm ra được đan dược cấp thấp, đến lúc đó lại công bố ở đại hội đánh giá đan dược, như thế thì cái chức chủ nhiệm của Luyện Đan Viện chỉ có thể là của trò.”
Phó viện trưởng Tôn nói tới đây thì hơi ngừng lại, ông ta tới gần rồi vỗ vào vai Tần Trác Thắng và nói: “Trò là học sinh giỏi nhất của thầy, thầy đương nhiên sẽ đứng về phía trò rồi.”
“Cảm ơn thầy, em cảm thầy, thật sự rất cảm ơn thầy.” Tần Trác Thắng mừng như điên, liên tục nói cảm ơn.
Giờ phút này, ngay cả những lời mắng chửi khó nghe cùng với việc cướp luôn những tài liệu luyện đan quý báu của ông ta đều chẳng là gì cả.
“Thầy ơi, thầy cứ yên tâm, em nhất định sẽ làm được.” Tần Trác Thắng hứa hẹn.
“Ừ. Thầy rất tin tưởng trò… nhất định sẽ không có vấn đề gì.” Phó viện trưởng Tôn nói tới đó thì có hơi dừng một chút, trong giọng nói dường như có ý gì đó bị che giấu ở bên trong.
Nhưng Tần Trác Thắng lúc này đang quá vui mừng nên không hề nghe ra được.
Chờ tới khi Tần Trác Thắng rời đi, phó viện trưởng Tôn đứng ở đó, không biết ông ta nghĩ tới điều gì mà cười vô cùng đắc ý.
Lúc ông ta về lại bàn làm việc thì thấy hai trang giấy mà Nghiêm Thanh đặt ở đó.
Ông ta cũng không thèm đọc thử mà vò nát chúng nó lại rồi vứt thẳng vào sọt rác.