Làm gì có hạt giống nào tốt hơn Bạch Ngữ Dung của viện của bọn họ bây giờ được chứ.
Phó viện trưởng Tôn hừ nhẹ một tiếng.
------
Ở bên kia, Khúc Nhiên và Tô Tái Tái cùng nhau xuống dưới lầu, vừa đi ra khỏi cổng kí túc xá thì đã thấy Ngô Thẩm Văn đứng ở ngoài.
Cùng với mấy túi bánh bao ngọt ở trên tay bọn họ.
“Đàn em, chắc là mấy người viện trưởng Ngô tới tìm em đó. Chị tới phòng làm việc của viện trưởng trước nhé?”
Khúc Nhiên cũng nhìn thấy họ, nhưng mà vừa rồi viện trưởng Lý đã gọi điện thoại bảo cô ấy tới văn phòng của ông ấy ngay.
Cho nên Khúc Nhiên không thể ở đây chờ Tô Tái Tái được.
“Vâng, chị đi trước đi ạ.” Tô Tái Tái gật đầu, chờ tới khi Khúc Nhiên đã đi xa thì mới nhìn về đám người Ngô Thẩm Văn.
Tô Tái Tái từ tốn chào từng người một, lại nhìn về phía mấy cái túi bánh bao ngọt mà bọn họ đang xách trên tay.
Sau đó mới nhìn lại về phía Ngô Thẩm Văn: “Viện trưởng Ngô, thầy đang…?”
Đ
ang tổ chức cuộc thi ăn bánh bao ngọt hay gì?
“Bạn học Tiểu Tái.” Ngô Thẩm Văn nhìn Tô Tái Tái, cười hiền từ: “Nghe nói em thích ăn bánh bao ngọt, mấy cái này đều mua cho em cả đó.”
Nói xong thì quay đầu nhìn Ngô Lục Lục, trừng mắt với ông ấy ý bảo ông ấy mau nói thêm gì nữa đi.
… Ngô Lục Lục chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ khi đi tặng quà như bây giờ, ông ấy không thể làm gì khác nữa mà đành phải gật đầu nhìn Tô Tái Tái cười ha ha nói: “Đúng thế, tiểu hữu à, mấy cái này là bọn tôi cố tình mua riêng cho cô đó.”
“…?” Tô Tái Tái ngơ ngác.
Tô Tái Tái còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Ngô Thẩm Văn đã lập tức hỏi: “Bạn học Tiểu Tái, em thích ăn bánh bao ngọt hả? Trùng hợp ghê đó, món ăn mà đầu bếp của Phù Lục Viện bọn thầy làm ngon nhất chính là bánh bao ngọt đó, ăn ngon cực.”
“Không tin thì em hãy hỏi Ngô Lục Lục xem thử có phải là rất ngon hay không?” Ngô Thẩm Văn quay đầu nhìn về phía Ngô Lục Lục.
Ngô Lục Lục bị nhắc tới lần nữa thì hơi giật mình một cái, ông ấy “Hả?” một tiếng rồi lập tức nhìn Tô Tái Tái gật đầu lia lịa: “À, đúng thế, đúng thế. Đúng là vậy đó, ăn ngon lắm.”
“…?” Vẻ mặt Tô Tái Tái vẫn rất khó hiểu.
Sau đó cô mới đành phải hỏi: “… Thế cho nên?”
“Thế cho nên bạn học Tiểu Tái, em có hứng thú chuyển tới Phù Lục Viện của bọn thầy không? Em cứ yên tâm, việc chuyển viện cứ để thầy xử lý cả cho.”
Viện trưởng Ngô vỗ ngực cam đoan đảm bảo.
À!
Ngô Thẩm Văn nói xong thì không chỉ có Tô Tái Tái mà ngay cả người giấy nhỏ cùng với đám lệ quỷ đều lập tức hiểu ngay.
Thì ra là tới cướp người.
Nhưng mà… bây giờ ở dưới núi đang có mốt cầm bánh bao ngọt tới để cướp người hả?
Tô Tái Tái nhìn đóng bánh bao ngọt trên tay đám người Ngô Thẩm Văn với vẻ mặt hoang mang đầy khó hiểu.
Mà Khúc Nhiên ở bên kia, sau khi tới trước cửa phòng làm việc của viện trưởng Lý, cô ấy nhanh chóng gõ cửa.
Chờ tới khi bên trong truyền ra tiếng “Mời vào.” Thì mới đẩy cửa đi vào trong.
“Viện trưởng, thầy tìm em ạ?” Khúc Nhiên ngoan ngoãn đứng ở đó nhìn viện trưởng Lý.
“Đúng thế.” Viện trưởng Lý đứng dậy, chỉ sang bên cạnh rồi nói với Khúc Nhiên: “Trò ngồi đi.”
Khúc Nhiên gật đầu, cô ấy ngồi xuống sô pha dành cho khách, thấy viện trưởng Lý bưng trà đến trước mặt thì mới vội vàng đứng dậy giơ tay nhận lấy: “Cảm ơn viện trưởng ạ.”
“Nào nào, không cần khách sáo vậy đâu.” Viện trưởng Lý cười ha hả, ông ấy ngồi xuống sô pha đối diện, cũng bảo Khúc Nhiên ngồi xuống theo.
Chờ hai người ngồi xong, Khúc Nhiên đặt tay lên đầu gối hỏi viện trưởng Lý: “Viện trưởng, chút nữa em còn có tiết, không biết lý do thầy tìm em là...”
Viện trưởng Lý thấy thế thì gật đầu, sau khi buông chén trà xuống thì nghiêm túc nhìn Khúc Nhiên, bắt đầu nói chuyện chính với cô ấy: “Bạn học Khúc, thật ra thầy có một chuyện muốn hỏi trò.”
Khúc Nhiên gật đầu.
“Lý do rèn Diện Diện thành công...” Viện trưởng Lý dừng một chút, ông ấy cẩn thận quan sát biểu cảm của Khúc Nhiên rồi nói tiếp: “Có liên quan đến bạn học Tô đúng không?”