Nhưng bọn họ càng không nghĩ rằng ngoài cô ra, còn có viện trưởng Lý, thậm chí cả mấy người viện trưởng Ngô của Phù Lục Viện cũng ở đây.
Hơn nữa... Hình như bầu không khí cũng có gì đó không ổn?
Thế nên sau khi nhận ra điều này, Chu Phổ đã lập tức giành mở lời trước, nở nụ cười chủ động chào hỏi, dừng một chút lại nhìn về phía Ngô Thẩm Văn nói: "Viện trưởng Ngô cũng ở đây à? Thật là trùng hợp."
"... Đừng nói chuyện này trước nữa." Viện trưởng Lý híp mắt nhìn ba người Chu Phổ, ánh mắt lướt qua lướt lại trên người ba người họ rồi mới lại mở miệng: "Mọi người tới đây... Là có chuyện gì à?"
À chuyện này. . .
Chu Phổ cứng họng, thoáng chốc không biết nên trả lời như thế nào.
Ông ấy không ngờ sẽ gặp viện trưởng Lý, cho nên trước đó cũng chưa nghĩ ra cớ nào.
Cũng không thể... Trả lời thẳng thừng là tôi tới cướp người của anh nhỉ?
Nếu có can đảm nói như vậy, chắc hẳn ông ấy sẽ phải chịu ba đấm mất.
Cũng may Thẩm An nhanh trí, anh ấy lập tức tiến lên một bước, sau khi cúi chào các nhà giáo khác thì trả lời: "Quãng thời gian trước đây, thầy có đi tham gia Hội đấu giá, trùng hợp gặp được ông Ngô và đàn em Tô. Khi ấy, lúc ba người họ cùng nhau ăn cơm, thầy ấy có bảo muốn mời lại một dịp khác. Đúng lúc hôm nay có thời gian rảnh nên mới tới tìm đàn em Tô."
"Đúng đúng đúng, chính là như vậy." Chu Phổ liên tục gật đầu.
Ông ấy thầm cảm thấy vô cùng hài lòng với học trò cưng một lần nữa.
Đáng tiếc, chưa kịp dứt lời thì Ngô Thẩm Văn đứng ở một bên đã phát ra một âm thanh kéo dài "À…?".
Ông ấy tỏ ra đầy nghi ngờ, liếc mắt nhìn Chu Phổ: "Thật sao giáo sư Chu?"
Sao ông ấy lại đột nhiên không tin thế?
Ờm này chuyện này. . .
Nụ cười trên mặt Chu Phổ có chút cứng đờ lại, dưới vẻ mặt tương tự nhau của hai vị viện trưởng, yếu ớt đáp lại: "Đương nhiên là thật chứ viện trưởng Ngô."
"Ồ." Ngô Thẩm Văn hờ hững gật đầu, cũng không quay đầu mà đưa tay ra kéo Ngô Lục Lục qua nói: "Khéo quá, em trai tôi cũng ở đây, thầy Chu đỡ phải đi thêm một chuyến rồi."
Ông ấy nói xong thì quay đầu nhìn về phía Ngô Lục Lục: "Em trai, nhớ đi ăn tử tế nhé."
Trong lời nói lại lộ ra ý tứ "chú ý kỹ cho anh".
Ngô Lục Lục ngoại trừ cười khổ gật đầu, thật sự cũng không biết nên biểu lộ cảm xúc nào nữa.
Viện trưởng Lý nghe thấy thế cũng lập tức học theo, quay đầu nhìn về phía Khúc Nhiên nói: "Bạn học Khúc, không phải vừa nãy trò bảo chưa ăn gì sao? Thầy tin rằng trò đi với bạn học Tiểu Tái thì thầy Chu cũng không ngại vì có thêm một người đâu."
Ông ấy dừng nói một chút rồi lại quay đầu nhìn nụ cười ngày càng cứng đờ của Chu Phổ một lần nữa, rất chai mặt mà nhướng mày: "Thầy Chu, thêm một học sinh nữa thôi, anh không ngại chứ?"
Ừm này này chuyện này. . .
Chu Phổ há miệng muốn nói chút gì đó nhưng cũng nhận ra lúc đối thủ vô liêm sỉ thì bất kỳ cái cớ hay lý do nào cũng dường như bất lực.
Thế nên Chu Phổ không nghĩ ra cách gì khác đành quay đầu nhìn học trò cưng của mình.
Tiểu An...
Thẩm An?
Bây giờ Thẩm An cũng không biết phải đáp lại như thế nào, đành phải nở một nụ cười bất lực với thầy của mình.
... Không có cách nào. Hiện tại, hai vị viện trưởng không biết xấu hổ mà!
Trừ khi…
… Ngay lúc Chu Phổ và Thẩm An đang nhìn lẫn nhau, có một người chen vào giữa hai người bọn họ, cắt ngang sự tương tác giữa bọn họ, cũng thu hút sự chú ý của mọi người lên người mình.
"Sư huynh?" Chu Phổ nhìn bóng lưng của Nghiêm Thanh, gọi một tiếng.
Nhưng Nghiêm Thanh lại phớt lờ ông ấy, đi thẳng đến trước mặt Tô Tái Tái rồi mới dừng lại, sau khi nhíu mày quan sát cô từ đầu tới chân thì mới liên tiếng hỏi: "Em chính là Tô Tái Tái?"
Vẻ mặt nghiêm túc, khí chất nghiêm cẩn. Cực kỳ giống thầy chủ nhiệm đang gặp mặt học sinh phạm lỗi.
Dù sao... Khúc Nhiên đứng ở bên cạnh Tô Tái Tái cũng có chút chột dạ trong lòng.
Cô ấy cũng không kìm được mà bắt đầu nghĩ ngợi dạo gần đây cô ấy có làm chuyện gì sai trái không.
Trái lại, Tô Tái Tái không hề cảm thấy khó chịu dưới ánh nhìn của Nghiêm Thanh, thậm chí còn ung dung gật đầu, trả lời: "Vâng, em chính là Tô Tái Tái. Có chuyện gì không thầy?"
"Ừm." Nghiêm Thanh hài lòng gật đầu, trong mắt toát ra sự tán thưởng, lại nói: "Quả nhiên nét chữ nết người, cởi mở phóng khoáng, nhã nhặn chính trực. Là một đứa trẻ tốt."