... À?
Tô Tái Tái chớp mắt.
Bất kể như thế nào cô cũng không ngờ rằng sao thầy giáo này lại khen chữ viết của mình?
Đừng bảo là Tô Tái Tái không ngờ được, ngay cả mấy người viện trưởng Lý còn chẳng ngờ tới.
Nhất là Chu Phổ, ánh mắt của ông ấy trợn tròn.
Sư huynh của ông ấy nói dễ nghe thì là người nghiêm cẩn nhưng nói khó nghe thì chính là soi mói.
Ông ấy thật sự khen người khác, nói mấy lời tốt đẹp?!!
Thật đáng kính ngạc.
Thầy ơi, sư huynh vì người mà đã hy sinh vô cùng nhiều.
Chu Phổ cảm thấy phải nhất định nhớ kỹ chuyện này, sau này có cơ hội thì sẽ kể cho phó viện trưởng Quách nghe.
"Cảm ơn?" Người đầu tiên tỉnh táo lại là Tô Tái Tái, cô nói lời cảm ơn, dừng một chút rồi lại nói thêm một câu: "Thầy, phong thái của thầy cực kỳ ổn định, vừa nhìn đã biết là người tốt."
Tô Tái Tái gặp ai cũng khen "là người tốt".
Ngô Lục Lục đã được khen quá nhiều lần, ông ấy tỏ ra đã quá quen với lời khách sáo này rồi.
Nhưng hiển nhiên Nghiêm Thanh lại không biết điều này.
"Thật sao?" Ông ấy gật đầu tưởng thật, đi thẳng vào vấn đề chính: "Vậy bạn học Tô, em có hứng thú đến Luyện Đan Viện của chúng tôi học tập hay không?"
Nói thẳng đến mức khiến tất cả mọi người ngạc nhiên đứng hình.
Mà Thẩm An đang ở một bên ngơ ngác chớp mắt, thầm hoàn thành câu nói vừa rồi chưa kịp nghĩ xong kia…
… Lúc đối thủ không biết xấu hổ, bất kể lấy lý do gì cũng đều vô ích. Trừ khi bạn còn vô liêm sỉ hơn đối phương.
Ví dụ như sư bá ngay giờ phút này.
Nghiêm Thanh không hề biết cái mác của mình trong lòng Thẩm An đã thay đổi từ "nghiêm cẩn nghiêm khắc" biến thành "vô liêm sỉ" đâu.
Sự chú ý của ông ấy đều dồn hết lên người Tô Tái Tái.
Sau khi kết thúc lời nói vừa rồi, Nghiêm Thanh dừng một chút rồi mới liếc nhìn cái bánh bao cô chưa ăn xong đang cầm trong tay, trong mắt hiện lên chút đau lòng, ông ấy lại nói tiếp: "Đến lúc đó, tôi sẽ giúp em xin trợ cấp, như thế thì em có thể tiêu xài một ít tiền, cũng không cần phải ăn những thứ này mãi."
Nghiêm Thanh chỉ chỉ cái bánh bao trên tay Tô Tái Tái mà nói.
… Ông ấy cho rằng gia cảnh Tô Tái Tái bần hàn, vì cố gắng học tập chỉ có thể ăn bánh bao.
Nhìn xem, lại mua một lần nhiều như thế, chắc chắn là vì cảm thấy mua nhiều sẽ được giảm giá nên mới làm vậy.
Giáo sư Nghiêm bỗng nhiên lại càng quý mến em học sinh Tô Tái Tái này, thế nên khi dừng nói, bắt gặp cô vẫn đang nhìn ông ấy, hình như đang sững sờ thì lại nói thêm: "Sau này cuối tuần em có thể tới nhà tôi để cải thiện bữa ăn, sư mẫu nấu ăn rất ngon đấy."
"???!" Viện trưởng Lý, viện trưởng Ngô và đám người khác.
... Không phải, sao lại gọi là sư mẫu chứ?!
"Ông ấy xem thường quà do tôi tặng..." Ngô Thẩm Văn thì thào, cảm thấy bản thân bị tổn thương.
Để có nhiều bánh bao như vậy, bọn họ phải chạy mấy nơi liền mới gom đủ một trăm cái đấy!
Mà người cảm thấy bị tổn thương sâu sắc nhất vẫn là viện trưởng Lý.
"Một hai người các người..." Sau khi ông ấy khó khăn lắm mới hoàn hồn lại từ tư thế "kinh ngạc ngã ngửa ra sau", lập tức chỉ vào đám người xấu xa xung quanh dám cướp người ngay trước mặt mình: "Coi Luyện Khí Viện tôi không có ai hết hả?!"
Nói xong thì lại nói mấy lần “được lắm” liên tiếp, quay đầu nhìn về phía Khúc Nhiên: "Khúc Nhiên!"
"À dạ!" Đột nhiên bị gọi tên nên Khúc Nhiên vô thức ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng.
"Gọi điện cho các giáo sư của Luyện Đan Viện, gọi bọn họ đến đây ngay!" Viện trưởng Lý mặt mũi tối sầm lại, nói.
Sau khi nghỉ một chút, ông ấy nhìn mọi người xung quanh rồi cười khẩy: "Hôm nay tôi muốn cho các người biết đây mới là địa bàn của ai!"
"..." Viện trưởng, trong Huyền Học Viện không thể tụ tập đánh nhau.
Khúc Nhiên ngơ ngác, rất muốn dè dặt nhắc nhở một câu.
-----
Có thể xem cuộc chiến giữa các viện trưởng, giáo sư không?
Đương nhiên không thể xem rồi.
Nhất là khi còn là viện trưởng, giáo sư của Huyền Học Viện.
Đến lúc người của Lục Bộ đến, đối diện với các sư phụ của mình, đừng bảo bọn họ ra tay bắt người, nói không chừng đối phương chỉ cần trừng mắt, không cần nói thêm câu "đi ra cửa đứng!", cũng đã có thể dọa các thành viên ngày thường vốn uy phong lẫm liệt của Lục Bộ chạy trối chết rồi.
Cho nên khi các trưởng bối không thể khiến người khác bớt lo, đám thanh niên phận là hậu bối đành phải tự lực cánh sinh, cố gắng hiểu chuyện một chút.