Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 370 - Chương 369

Unknown Chương 369

Ví dụ như Ngô Hạo và Thẩm An.

Hai người họ vất vả lắm mới khuyên ngăn được nhóm giáo sư, cũng đồng loạt khiến họ sít lại gần nhau nhất có thể, sau khi ngồi trong phòng làm việc của Chu Phổ thì vô cùng mệt mỏi.

Khúc Nhiên còn có tiết học, nên phải rời đi, không thể đi theo.

Cho nên người giữ ở ngoài cửa chính là quản gia Ngô.

Những người còn lại thì ở trong phòng làm việc nói chuyện cho rõ ràng.

Ngược lại người là vị trí trung tâm của vòi rồng - Tô Tái Tái lại là người rảnh rỗi nhất.

Cô cầm bánh bao tựa người vào cửa sổ, ngắm nhìn chậu hoa lan đang nở rộ, vừa thưởng thức vẻ đẹp của nó vừa lắng nghe nhóm viện trưởng Lý bàn nhau chuyển qua chỗ khác đấu tiếp.

Thẩm An mệt chết đi được, nhân lúc nghỉ giữa hiệp thì nhờ Ngô Hạo lên sân khấu điều tiết không khí, còn bản thân thì lui ra ngoài nghỉ ngơi, đặng lát nữa lên thay cho Ngô Hạo.

Thấy Tô Tái Tái đang ngắm nhìn chậu hoa kia, anh ấy mở miệng hỏi: “Hoa nở đẹp nhỉ?”

“Ừm, đẹp lắm.” Tô Tái Tái gật đầu.

“Hoa lan vốn rất khó trồng, huống hồ chi là loại lan rừng này.”

Thẩm An vừa ngồi nghỉ, vừa nói chuyện phiếm với Tô Tái Tái: “Lần trước, tôi thấy nó có vẻ sống không được bao lâu nữa nên tính vứt đi rồi, cuối cùng lại bị thầy nhìn thấy, sau đó tiện tay cầm về, nói để thầy chăm thử xem sao. Không ngờ thầy lại chăm được nó nở hoa luôn.”

Thẩm An vừa nói, vừa vươn tay chạm nhẹ vào cánh hoa lan, tạm ngừng vài giây lại mở miệng: “Nhắc mới nhớ, thầy rất thích trồng mấy thứ này đó, chỉ cần là thực vật, dù sắp tàn úa thì thầy vẫn có thể chăm bẵm nó sống lại. Có lẽ đó cũng là nguyên nhân mà thầy thường xuyên vào rừng tìm các loại thảo dược cũng như nghiên cứu và đặc tính của thực vật.”

Nói tới đây, Thẩm An khẽ liếc mắt nhìn Tô Tái Tái, ngay lúc định nói thêm điều gì thì lại phát hiện trông cô có vẻ đăm chiêu lắm, bèn thuận miệng hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Tô Tái Tái lắc đầu, ngoái đầu nhìn nhóm viện trưởng Lý vẫn còn tranh cãi không ngừng, thở dài móc lỗ tai, rồi nói bằng giọng bất lực: “Đàn anh Thẩm à, các thầy còn tính cãi nhau bao lâu nữa vậy?”

“Chắc là… lát nữa mới xong lận.” Thẩm An hướng mắt nhìn theo cô, thấy dáng vẻ sứt đầu mẻ trán như sắp chống đỡ không nổi của Ngô Hạo thì thở dài thườn thượt, rồi đứng thẳng người dậy, nói: “Tôi lên thay đàn anh Ngô của em đây.”

Ngay lúc định đi…

“Phiền phức thật đấy, không thể chọn luôn cả hai được hả?”

Hả?!

Thẩm An ngạc nhiên nhìn Tô Tái Tái, trợn tròn mắt ngó cô cả nửa ngày mới lắp bắp mở miệng: “Đàn… đàn em à, ý của em là…?”

Tô Tái Tái nghiêng đầu nhìn anh ấy, hỏi: “Không làm vậy được hả? Cứ coi như học nhiều thêm vài môn tự chọn thôi mà?”

Vậy thì người nào cũng có phần, không cần giằng co với nhau nữa, đúng không?

Thẩm An vỗ đùi cái bốp, sau đó ra hiệu cho Tô Tái Tái chờ một chút, rồi vội vã bước về phía nhóm viện trưởng Lý.

Tô Tái Tái nhìn dáng vẻ hớn hở của anh ấy thì lắc đầu bất lực, sau đó lại ngoái đầu nhìn chậu lan rừng kia, vừa vuốt ve lá của nó, vừa nhỏ giọng nói với đám lệ quỷ và người giấy nhỏ: “Chị đâu có nói không có kiến thức về những ngành khác đâu nhỉ.”

Đúng thế!

Người giấy nhỏ gật đầu, kiêu ngạo hếch cằm.

Tái Tái nhà ta lợi hại như vậy đấy!

Sau đó thì sao?

Sau đó Tô Tái Tái đã trở thành sinh viên duy nhất từ lúc Huyền Học Viện được thành lập tới nay học song song nhiều viện một lúc.

Có điều cô vẫn lấy Luyện Khí Viện là ngành chính, Phù Lục Viện là ngành phụ, còn Luyện Đan Viện… bàng thính thôi là đủ rồi.

“Đàn em à, sao Luyện Đan Viện bọn tôi chỉ được danh bàng thính vậy?” Thẩm An bị các thầy đùn đẩy cho trách nhiệm hỏi thăm Tô Tái Tái.

“Bởi vì ở Luyện Đan Viện có mấy người tôi không thích lắm.” Tô Tái Tái nghĩ ngợi rồi nhún vai: “Không muốn thấy mặt họ chút nào.”

Ờ thì, lý do này…

Thật sự không phản bác nổi.

Ba người Thẩm An trố mắt nhìn nhau, tuy trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng thật ra đã cực kỳ hài lòng với kết quả hiện tại rồi.

“Không sao, sau này nếu em không muốn gặp người thì để thầy dạy riêng cho em cũng được mà.” Nghiêm Thanh đáp: “Cuối tuần em cũng có thể đến nhà thầy dùng cơm.”

Ông ấy tạm dừng vài giây, lại nói: “Thầy sẽ hấp cho em một đĩa bánh bao thật lớn.”


Bình Luận (0)
Comment