… Cuối cùng ông ấy cũng nhận ra Tô Tái Tái không phải một cô bé đáng thương “chỉ ăn nổi bánh bao”.
Ông ấy vừa dứt lời, Tô Tái Tái lập tức híp mắt cười, gật đầu bảo: “Dạ, cảm ơn thầy Nghiêm, thầy đúng là người tốt.”
Tóm lại thì, tuy có chút khúc chiết, nhưng cuối cùng ba viện đã đạt thành chung nhận thức.
Người duy nhất không có phần hẳn là Cổ Võ Viện nhỉ?
Thế nhưng, mấy hôm sau, vào cuối tuần…
Tô Tái Tái vừa bước ra khỏi ký túc xá thì lại chạm mặt với Tiền Nguyên Nguyên đã lâu không gặp…
Và trên tay anh ấy lúc này là hai bịch bánh bao to bự.
Vừa thấy Tô Tái Tái, Tiền Nguyên Nguyên lập tức bước phăm phăm tới, đưa hai bịch bánh bao tới trước mặt Tô Tái Tái, nghiêm túc nói: “Tôi nghe nói cô thích bánh bao nên mua tặng cô nè.”
Tô Tái Tái không nhận, hết cúi đầu nhìn bịch bánh bao lại ngẩng mặt lên nhìn anh ấy.
Có vẻ Tiền Nguyên Nguyên đã nhìn thấy sự khó hiểu hiện trên mặt cô nên mở miệng giải thích: “Tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện.”
“Giúp?” Tô Tái Tái hỏi: “Anh nói trước là chuyện gì đi đã.”
Tiền Nguyên Nguyên nhìn Tô Tái Tái, chân thành cầu xin: “Nhờ cô đánh tôi.”
“?” Tô Tái Tái.
… Biến thái!
Người giấy nhỏ đang ngồi trong mũ trùm gào lên, đồng thời chuẩn bị leo ra ngoài đập Tiền Nguyên Nguyên một trận trước.
Nếu như không phải là sợ người giấy nhỏ rút kiếm ra chém thì Tô Tái Tái cũng đang có ý định ‘đứng hóng chuyện không chê chuyện lớn’.
Cũng may là cô còn nhớ dù sao thì người này cũng là con trai duy nhất của nhà họ Tiền.
Nếu lỡ mà đánh anh ta mạnh quá thì chỉ sợ Tiền Tam lại khóc lóc tới tìm mình nữa.
Ủa mà…
Hình như dạo này không thấy Tiền Tam tới tìm mình nhỉ.
Tô Tái Tái đột nhiên nhớ tới chuyện đó, có điều cô lập tức quẳng chuyện này ra sau đầu, không quan tâm.
Sau khi Tô Tái Tái ấn người giấy nhỏ vào lại trong mũ áo, cô gãi gãi cằm nhìn Tiền Nguyên Nguyên, mặt kiểu hơi kỳ dị: “Yêu cầu này của anh… không phải là không thể, nhưng mà…”
Tô Tái Tái dừng lại một lúc, không biết phải nói tiếp như thế nào, chỉ đành phải thở dài một tiếng.
Cô nghĩ hình như mình đã biết vì sao Tiền Tam lại tới tìm mình nhờ mình đánh Tiền Nguyên Nguyên rồi.
Thì ra là như vậy.
Thật đúng là…
Tô Tái Tái nhịn không được lại thở dài thêm một tiếng, cô nhìn Tiền Nguyên Nguyên với ánh mắt vô cùng nghiêm túc lại xen lẫn theo một chút thương cảm, sợ anh ấy bị tổn thương nên cẩn thận từng chút một hỏi: “Thật ra tôi còn biết bắt mạch xem bệnh nữa đó, hay là tôi bắt mạch xem thử cho anh nha?”
Tiền Nguyên Nguyên nghe thế thì hơi nghĩ một chút rồi mới nhìn Tô Tái Tái hỏi: “Bắt buộc phải bắt mạch sao?”
“Tất nhiên rồi.” Tô Tái Tái trả lời dứt khoát: “Nếu không bắt mạch thì làm sao tôi có thể cho thuốc đúng bệnh được.”
… Cũng có lý ha.
Tiền Nguyên Nguyên gật gật đầu.
Anh ta cũng từng nghe bạn bè ở Luyện Đan Viện nói về các vấn đề về kinh mạch, nếu như có thể có thể thông qua việc bắt mạch để xem thử người đó có bệnh hay không, có cần phải chữa bệnh hay không, như vậy thì cũng có thể dựa vào bắt mạch mới có thể cảm nhận được kinh mạch của mình mạnh hay yếu.
Như thế thì sau này Tô Tái Tái mới có hướng huấn luyện mình chính xác hơn.
Đúng, chính là như vậy.
Tiền Nguyên Nguyên nghĩ thông suốt thì dứt khoát đưa tay ra, nhìn Tô Tái Tái nói: “Cô xem đi.”
Ánh mắt đầy tin tưởng làm cho Tô Tái Tái có chút cảm động, nhưng cô cũng hiểu chỉ sợ là Tiền Nguyên Nguyên cũng hết cách cho nên mới đành phải tìm cách chữa ngựa chết thành ngựa sống như vậy, chỉ hy vọng mình có thể giúp được anh ta.
Ừ, chắc là vậy rồi.
Tô Tái Tái cũng đã nghĩ thông suốt xong, cô nhìn Tiền Nguyên Nguyên, nghiêm túc gật đầu, lúc đặt tay lên cổ tay Tiền Nguyên Nguyên thì hứa với anh ta: “Anh cứ yên tâm, tôi hứa sẽ không nói bệnh của anh cho người khác biết.”
Tô Tái Tái nói xong thì định tập trung xem mạch.
“?” Tiền Nguyên Nguyên hơi ngớ người một tí, sau đó rốt cuộc cũng nhận ra nãy giờ mình và Tô Tái Tái đang ‘ông nói gà bà nói vịt’, anh ta lập tức rụt tay lại muốn thoát khỏi tay Tô Tái Tái: “Chờ đã…”
Nhưng còn chưa nói xong thì Tô Tái Tái đã chộp lấy tay anh ta, Tiền Nguyên Nguyên không thể rút tay ra được.
Tô Tái Tái vừa bắt mạch vừa nói: “Ôi dào, anh cứ yên tâm, không sao đâu, tôi hứa sẽ giữ bí mật cho anh. Cùng lắm thì…”