Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 372 - Chương 371

Unknown Chương 371

Tô Tái Tái hơi dừng lại rồi mới có chút ngượng ngùng nói tiếp, giọng nói giống như mấy cô y tá đang dụ mấy đứa bé chích kim xong thì sẽ cho kẹo: “Chờ tôi chữa bệnh cho anh xong thì lại đánh anh thêm một trận là được ấy mà.”

“???” Tiền Nguyên Nguyên hoảng sợ nhìn Tô Tái Tái.

Ánh mắt anh ta lúc này tựa như muốn nói “Tôi không ngờ cô lại là kẻ biến thái như vậy đấy.”.

Nhưng Tiền Nguyên Nguyên nhanh chóng tỉnh táo lại, anh muốn tránh thoát tay của Tô Tái Tái trước đã, nhưng anh ta không phải đối thủ của cô, né nhiều lần nhưng vẫn không thành công, đành phải vội vàng nói: “Ý của tôi không phải như cô nghĩ đâu.”

Lời này làm cho Tô Tái Tái dừng lại, cô khó hiểu nhìn về phía anh ta, để cho Tiền Nguyên Nguyên rụt tay lại: “Vậy ý của anh là gì?”

Tiền Nguyên Nguyên ôm cổ tay đang hơi bị tê tê, nhíu mày, dù có chút khó chịu nhưng vẫn thành thật trả lời: “Tôi chỉ muốn mời cô huấn luyện tôi mà thôi.”

À!

Không chỉ có mỗi Tô Tái Tái giật mình hiểu ra.

Mà ngay cả người giấy nhỏ và lệ quỷ cũng thế.

Sợ thật đấy, cũng may là lúc nãy Tái Tái ấn nó xuống.

Người giấy nhỏ ngồi xếp bằng ở trong mũ áo, dùng tay nhỏ vỗ vỗ ngực làm ra bộ ‘thở phào’ một hơi.

“À, thì ra ý của anh là thế.” Tô Tái Tái cũng thở phào nhẹ nhõm một cái: “Sao anh không nói sớm, làm tôi thiếu chút nữa là nghĩ sai rồi.”

“… Chẳng lẽ là lỗi của tôi sao?” Tiền Nguyên Nguyên nhỏ giọng nói.

Lời còn chưa nói xong thì đã thấy Tô Tái Tái gật đầu một cái thật mạnh nói: “Đương nhiên là lỗi của anh rồi.”

… Được thôi, bây giờ cô đã là cô giáo của tôi rồi, cô nói gì cũng đúng hết á.

Tiền Nguyên Nguyên tự nhủ ở trong lòng, dù sao thì mình cũng nên tôn sư trọng đạo.

Dù sao thì dù Tô Tái Tái có nói sai thì anh ta cũng đánh không lại cô.

Cuối cùng thì cũng biết Tiền Nguyên Nguyên tìm mình làm gì, Tô Tái Tái cũng nể mặt Tiền Tam mà đồng ý với anh ta, đồng thời cũng dặn anh ta phải giữ bí mật chuyện này.

Bây giờ cô đã bị ba Viện để ý tới rồi, cô không muốn lại thêm một cái Cổ Võ Viện nữa đâu.

Còn mấy cái bánh bao ngọt mà Tiền Nguyên Nguyên mang tới thì…

Dễ thôi ấy mà, nửa đường đi tới nhà Nghiêm Thanh là đám lệ quỷ đã dọn sạch sẽ rồi.

Có điều lúc đến nơi, tài xế taxi thấy Tô Tái Tái xuống xe với hai bàn tay trống trơn thì tốt bụng nhắc nhở: “Gái ơi, quên bánh bao kìa cháu...”

Tài xế taxi vừa gọi với theo vừa nhìn ra phía sau, nào ngờ lại thấy băng ghế sau trống trơn, nụ cười của chú ấy cứng đờ trên mặt, câu nói dang dở cũng bị ngừng giữa chừng.

“À, ban nãy cháu ăn hết trên đường đi rồi.” Tô Tái Tái nhìn theo tầm mắt của chú ấy rồi nói: “Cảm ơn chú ạ.”

Nói xong lập tức khoát tay rồi rời đi, để lại một mình tài xế khiếp sợ nhìn theo bóng lưng của cô.

Ăn hết rồi?!

Ăn hết hai túi to đùng đó luôn ấy hả?!

Sau khi lấy lại tinh thần, tài xế vội lấy bộ đàm ra chia sẻ với đám bạn về “người lạ việc lạ” mà mình vừa gặp.

Hôm nay là cuối tuần, Nghiêm Thanh mời cô tới nhà ăn cơm, sợ cô ngại nên còn rủ cả Thẩm An.

Về phần Chu Phổ, nhà ông ấy ở sát bên nhà của Nghiêm Thanh, bởi vì thường xuyên chạy qua nhà Nghiêm Thanh ăn cơm cho nên hoàn toàn không cần mời.

Tiền lương của giáo sư của Huyền Học Viện không thấp chút nào, hơn nữa bởi vì có thể thường xuyên ra ngoài nhận lời “mời” cho nên nơi ở của họ đương nhiên sẽ không tệ chút nào.

Nghiêm Thanh và Chu Phổ đều ở trong căn hộ loại nhỏ nằm trong khu biệt thự.

Công tác xanh hóa của nơi này rất tốt, lúc đi trên con đường chính, Tô Tái Tái thậm chí còn thấy nhiều căn biệt thự đào hẳn một cái hồ nhân tạo có diện tích không nhỏ trong sân sau nhà mình.

Đáng tiếc do họ dùng hàng rào tre bao quanh cho nên cô không nhìn được rõ.

Tô Tái Tái đi thêm một đoạn thì nghe có người kêu mình, cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Phổ và Thẩm An đang đi tới.

Khác với hình tượng quần áo sạch sẽ tươm tất, khí chất văn vẻ lịch sự của ngày thường, giờ phút này hai người họ không khác gì hai bác nông dân vừa xuống ruộng cấy mạ sau đó về nhà cả.

Ống quần được vén lên một nửa, tay thì vác cái cuốc, thậm chí trên mặt và trên cánh tay còn có vết bùn bắn lên nữa chứ.


Bình Luận (0)
Comment