Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 374 - Chương 373

Unknown Chương 373

Nhưng mà không để Thẩm An kịp nói gì, sư mẫu Nghiêm đã chủ động mỉm cười gật đầu với Tô Tái Tái, bà ấy nhỏ nhẹ mở lời: "Là Tiểu Tái đúng không? Nghiêm Thanh đã nhắc về em từ trước với cô rồi."

"Em chào sư mẫu ạ." Tô Tái Tái gọi theo Thẩm An, rồi gật đầu.

Ngay lúc mắt cô lướt qua tay của sư mẫu Nghiêm, cô hờ hững liếc nhìn rồi ngẩng đầu lên, không nhìn nữa.

"Đừng đứng ở đây nữa, mau vào nhà ngồi đi." Sư mẫu Nghiêm liên tục gật đầu, vừa nhiệt tình tiếp đãi ba người vào nhà, vừa nói thêm: "Thầy Nghiêm của các em đã bận rộn trong bếp từ sáng sớm để chuẩn bị cho em một đĩa bánh bao lớn như thế này nè."

Sư mẫu Nghiêm nói đến đây cũng không thể nhịn cười nữa, khẽ lắc đầu thở dài giống như có ý " thật là...".

Vừa nhìn đã biết tình cảm của vợ chồng họ ngày thường rất tốt đẹp.

Tô Tái Tái gật đầu cười cười, chỉ là thầm liếc mắt với Thẩm An đầy nghi ngờ khi cùng bước qua cửa ở sau lưng bà ấy.

… Không phải bảo tay nghề nấu ăn của sư mẫu Nghiêm rất giỏi sao?

Sao bây giờ lại là giáo sư Nghiêm loay hoay trong bếp vậy?

Có lẽ Thẩm An đoán được Tô Tái Tái đang suy nghĩ gì, lúc đang định lặng lẽ nói với cô thì đúng lúc sư mẫu Nghiêm quay đầu, bà ấy đã trông thấy, mở miệng giải thích rõ ràng: "Có phải Nghiêm Thanh cũng nói với Tiểu Tái cô nấu ăn rất ngon không đấy?"

Chờ đến khi Tô Tái Tái gật đầu bà ấy mới lại mở miệng: "Ông ấy gặp ai cũng nói như vậy nhưng mà thật ra thì cô..." Sư mẫu Nghiêm nén cười, trong mắt ngập tràn sự ngọt ngào: "Chỉ biết dùng nồi cơm điện nấu cơm mà thôi, chuyện xuống bếp trong nhà đều do ông ấy cả."

À ~~

Tô Tái Tái giật mình, cười nói: "Nhà em cũng thế."

Lúc sư đệ không bế quan thì cũng do đệ ấy nấu nướng.

Sư mẫu Nghiêm nghe vậy thì che miệng cười, ánh mắt cong cong lại nói tiếp: "Vậy Tiểu Tái, ba mẹ của em chắc hẳn rất thương yêu nhau."

... Hả?

Tô Tái Tái nghiêng đầu, mặc dù cô biết sư mẫu Nghiêm đã hiểu nhầm nhưng giải thích thì quá phiền toái nên cũng dứt khoát cười gật đầu, trả lời lấp lửng: "... Có lẽ vậy ạ."

Thẩm An biết sự thật, liếc nhìn Tô Tái Tái, rồi lại im lặng lần nữa, dự định sẽ nói chuyện riêng với sư bá mẫu sau.

Còn về phần Chu Phổ, ông ấy vẫn luôn ở đó nghiên cứu hạt giống, ngay cả đến khi ăn cơm cũng không quan tâm, thỉnh thoảng nhíu mày ngừng đũa, dường như đang chăm chú suy nghĩ gì đó.

Cho đến khi Tô Tái Tái đã rời đi, một lúc sau ông ấy mới tỉnh táo lại ngẩng đầu lên, muộn màng tìm người.

Vừa lúc sư mẫu Nghiêm đưa dưa hấu đã được cắt ra, thấy dáng vẻ này của ông ấy thì đã hiểu rõ và ném cho Chu Phổ một cái nhìn khinh thường, nói bằng giọng dịu dàng: "Đừng tìm, Tiểu Tái người ta đã về từ sớm rồi."

"Về rồi?!" Chu Phổ kinh ngạc, tỏ ra biểu cảm "không phải em ấy vừa đến à?! Sao lại đi rồi".

Vừa khéo, lúc này Nghiêm Thanh đã rửa xong bát đĩa, chưa kịp tháo tạp dề trên người ra thì nghe thấy ông ấy nói như vậy, tức giận kéo lấy cái bàn nhỏ bên cạnh ông ấy, ngồi xuống rồi nói: "Đó là chuyện của hai tiếng rưỡi trước."

"À?!" Chu Phổ kinh ngạc, ngã ngửa ra sau.

Một biểu cảm như "Thời gian đã tàn nhẫn trôi qua trong lúc tôi không hề hay biết gì".

Nghiêm Thanh rất muốn trét dưa hấu đang cầm trong tay vào mặt Chu Phổ.

Nhưng mà dưa hấu rất ngọt nên đừng lãng phí, đợi lát nữa dùng vỏ dưa trét là được rồi.

Nghiêm Thanh cúi đầu nhìn miếng dưa hấu mình chỉ vừa cắn được hai lần, sau khi nghĩ thông thì tiếp cúi đầu ăn dưa.

Đứng lúc Thẩm An tiễn Tô Tái Tái ra ngoài quay về, vừa vào cửa sư mẫu Nghiêm đã vừa giờ tay vừa cười chào hỏi với anh ấy: "Tiểu An, mau tới ăn dưa hấu này."

"Vâng ạ." Thẩm An gật đầu, nhanh chóng bước đến đó rồi ngồi xuống.

"Tiễn Tiểu Tái lên xe rồi à?" Sư mẫu Nghiêm vừa hỏi vừa đưa dưa hấu cho Thẩm An: "Đã cất dưa hấu rồi nhỉ? Nếu con bé thích, mấy hôm nữa em lại tặng một ít đi."

Chu Phổ chính là một cao thủ trồng trọt, ngoại trừ vườn dược liệu ra, ông ấy còn trồng một ít trái cây hàng ngày. Dưa hấu này cũng là Chu Phổ trồng.

Năm nào cũng ăn không hết phải đưa đến Huyền Học Viện để tặng cho các giáo sư bình thường có quan hệ thân thiết.

Có đôi lúc cũng tặng cho học sinh, món quà tuy không quý nhưng cũng có tấm lòng.


Bình Luận (0)
Comment