Tất cả mọi người rất vui vẻ.
Tô Tái Tái vừa rời đi, sư mẫu Nghiêm nghĩ ngay tới dưa hấu mà nãy Chu Phổ bảo Thẩm An dẫn bà ấy ra ngoài, chọn lấy hai trái dưa ở trong vườn của ông ấy.
Cho nên giờ mới hỏi như thế.
Cơ mà vừa mới dứt lời thì thấy vẻ mặt Thẩm An có hơi lạ, thế là bà ấy hỏi lại: “Sao thế? Tiểu Tái không thích dưa hấu hả?”
Thế là cả Chu Phổ lẫn Nghiêm Thanh đều quay qua nhìn anh ấy.
“Dạ, không phải.” Thẩm An nhận lấy quả dưa hấu sư mẫu Nghiêm đưa cho mình, nghĩ một chút rồi mới nói: “... Tiểu Tái không ăn hết hai quả đâu ạ.”
“Ồ.” Sư mẫu Nghiêm hiểu ra, gật đầu nói: “Con gái con đứa không ăn hết hai trái cũng bình thường thôi.”
Dừng lại một chút rồi bà ấy mới tỏ vẻ hờn dỗi nhìn Thẩm An: “Cái thằng bé này cũng thật là, thế mà lại không biết cầm về trường cho con bé hả.”
Bà ấy vừa dứt lời thì Nghiêm Thanh cùng với Chu Phổ quay qua nhìn Thẩm An, lắc đầu như đang phụ họa theo lời của sư mẫu Nghiêm.
… Bảo sao cậu vẫn còn độc thân.
Thẩm An nhìn biểu cảm của ba vị trưởng bối thì dở khóc dở cười nói: “Này đâu có nói thế được đâu sư mẫu.”
“Cái thằng nhóc này đừng có tin thế chứ.” Sư mẫu Nghiêm nghiêm túc nói với Thẩm An: “Con gái ai cũng thích người đàn ông dịu dàng săn sóc.”
“Đúng thế.” Chu Phổ chờ sư mẫu Nghiêm vừa mới dứt lời thì gật đầu bổ sung ngay: “Tiểu An này, cái này em nên nghe theo sư mẫu Nghiêm đi. Không thì em nghĩ tại sao sư huynh của thầy lại có thể cưới được hoa khôi của Cổ Võ Viện cơ chứ?”
Năm đó, một mình sư mẫu Nghiêm dùng song kiếm, vừa xuất hiện đã khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Bà ấy có hằng hà sa số người theo đuổi. Nếu xếp lại thành hàng thì có thể xếp hành hai vòng Huyền Học Viện.
Vừa là hoa khôi của Cổ Võ Viện, lại còn là một trong ít người dùng được song kiếm, có thể nói Cổ Võ Viện đã sử dụng chiến lực mạnh nhất để bảo vệ bà ấy.
Kết quả thì sao?
Người ta còn chưa tốt nghiệp đã chạy trốn với tên nhóc thối bên Luyện Đan Viện rồi!
Ông ấy vẫn còn nhớ rõ năm đó, sư huynh nhà ông ấy ngày nào cũng bị người trong Huyền Học Viện đánh như cái bao tải.
Nếu ngày đó, sư huynh của ông ấy xuất hiện trước mặt người khác mà không thấy bị bầm chỗ này tím chỗ kia thì quả thực là không được bình thường chút nào hết!
Chu Phổ nghĩ thế xong cũng không nhịn được mà cảm khái: “Ôi tuổi trẻ!”
Cơ mà ông ấy còn chưa cảm thán xong thì Nghiêm Thanh ở bên kia lạnh lùng cầm dao chặt cái bụp: “Trước khi nói với học sinh của mình thì tự nhìn lại bản thân trước đi.”
Ơ này…
Chu Phổ ngẩn ngơ, chột dạ trong chốc lát rồi lại ưỡn ngực ra vẻ hợp tình hợp lý lắm: “Chỉ là tôi say mê học thuật thôi mà.”
“...” Tôi lại đánh cho em một trận mất luôn học vấn lẫn nghề nghiệp bây giờ. Nghiêm Thanh lặng im liếc mắt nhìn Chu Phổ.
Sư mẫu Nghiêm ở bên cạnh che miệng cười. Vòng tay bằng ngọc đeo ở cổ tay hơi trượt xuống để lộ vết sẹo đã có từ lâu.
Tuy đã lâu rất lâu rồi nhưng nhìn vẻ xấu xí của vết sẹo kia thì có thể thấy năm đó hung hiểm tới mức nào.
“Tiểu An đừng có nghe bọn họ nói linh tinh.” Sư mẫu Nghiêm quay đầu nhìn Thẩm An, một lần nữa chuyển về chủ đề cũ: “Em còn chưa nói xong lời đang nói dở đâu đó.”
“À dạ.” Thẩm An nghe xong thì đợi ba người nói xong mới mở miệng: “Đàn em Tô không lấy hai quả đâu ạ, em ấy… lấy bốn quả cơ.”
“?” Nghiêm Thanh, Chu Phổ.
“Hơn nữa.” Thẩm An cười khổ nói: “Hơn nữa em ấy cũng không cần em giúp… em ấy còn đi nhanh hơn em nữa.”
Chuyện bất ngờ tới mức làm cho anh ấy sinh ra cảm giác “Trời ơi mình vô dụng ghê ấy”.
Sư mẫu Nghiêm nghe thấy thế thì chớp mắt, không khỏi cảm khái: “Tốt thật nha…”
Giọng như đang nhớ lại, tay không tự chủ được mà mân mê, không biết đang nghĩ tới cái gì.
Nhìn bà ấy thế này làm cho Nghiêm Thanh đang đứng bên kia với Chu Phổ muốn trêu chọc. Nghiêm Thanh quay đầu nhìn về phía vợ mình, hơi nhấp môi cầm lấy tay bà ấy.
Sư mẫu Nghiêm hoàn hồn, nhìn thấy chồng mình như thế thì lại nở nụ cười trấn an. Bà ấy vỗ nhẹ lên mu bàn tay ông ấy, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao. Chẳng qua nghĩ tới chút chuyện cũ ngày xưa mà thôi.”
“Ừm.” Nghiêm Thanh ậm ừ đáp lại chứ không nói gì nhiều nữa mà chỉ nắm tay bà ấy như cũ.