Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 379 - Chương 378

Unknown Chương 378

Cô ta dám đảm bảo rằng bà nội Bạch sẽ phải nhìn cô ta bằng cặp mắt khác xưa.

Dù sao thì... bây giờ cô ta đã vượt trội hơn hẳn con nhỏ Tô Tái Tái kia.

Trong khi Bạch Ngữ Dung đang đắm chìm trong suy nghĩ, Hứa Tần Nhã vừa cất lời: “Mẹ ơi, mẹ xem ai về rồi nè!”, vừa kéo cô ta đến nhà kính.

Bà ta mỉm cười nhìn bà nội Bạch đang đưa lưng về phía mình rồi nói: “Mẹ à! Mẹ mau nhìn này!”

Bà nội Bạch đang cắt tỉa chậu cây kiểng, nghe tiếng của Hứa Tần Nhã thì chậm rãi đặt kéo xuống, lau tay rồi mới quay đầu nhìn về hướng cửa.

Bạch Ngữ Dung lập tức nở một nụ cười thật tươi để thể hiện mặt tốt nhất của mình với bà ấy, sau đó cô ta ngọt ngào nói: “Bà nội ơi, cháu cố tình trở về để mừng sinh nhật của bà đấy ạ.”

“Ồ.” Bà nội Bạch nghe xong gật đầu, câu trả lời hờ hững ấy khiến Bạch Ngữ Dung thoáng sững sờ, nụ cười trên mặt của cô ta và Hứa Tần Nhã cũng dần trở nên cứng nhắc.

Bà nội Bạch dời tầm mắt đi chỗ khác, cầm kéo lên và tiếp tục công việc ban nãy, đồng thời dửng dưng trả lời: “Cháu vừa mới về, chắc cũng mệt rồi phải không? Đi nghỉ ngơi đi. Tần Nhã à, tối nay con bảo phòng bếp chuẩn bị thêm vài món nhé.”

Giọng điệu thản nhiên cứ như không thèm quan tâm.

Bạch Ngữ Dung có thể nhịn được còn Hứa Tần Nhã thì không.

“Mẹ à, Ngữ Dung... con bé cố tình xin nghỉ để trở về chúc mừng sinh nhật mẹ đó.” Hứa Tần Nhã nhìn bà nội Bạch với vẻ mặt không dám tin: “Mẹ, sao mẹ lại...”

Bà nội Bạch dừng việc trong tay lại, quay đầu nhìn Hứa Tần Nhã, có hơi thắc mắc hỏi: “Không phải mẹ đã bảo con bé về phòng nghỉ ngơi rồi sao?”

Bà ấy còn cố tình dặn dò chuẩn bị thêm vài món ăn vào buổi tối nữa mà!

Hứa Tần Nhã nghe xong lại muốn nói thêm gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã bị Bạch Ngữ Dung cắt ngang.

“Mẹ.” Cô ta vươn tay nắm lấy tay của bà ta, cười nói: “Con cũng hơi mệt rồi, hay là mẹ theo con lên lầu nha.”

Dừng một chút, cô ta lại nhìn về phía bà nội Bạch: “Bà nội ơi, vậy con với mẹ lên lầu trước ạ.”

“Ừ.” Bà nội Bạch vừa cắt tỉa cây kiểng vừa đáp mà chẳng buồn quay đầu nhìn cô ta một cái.

Nụ cười nơi khóe miệng của Bạch Ngữ Dung khẽ giật giật, nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, kéo Hứa Tần Nhã về phòng.

Vừa đóng cửa lại, Hứa Tần Nhã đã tức giận ngồi xuống ghế sô pha, chỉ vào cửa và nói với Bạch Ngữ Dung: “Hôm nay nếu là cái con kia quay về thì mẹ không tin là bà ấy sẽ tỏ thái độ như vừa rồi.”

Những lời này khiến động tác mở vali của Bạch Ngữ Dung chợt khựng lại, nhưng một giây sau lại trở về bình thường.

Cô ta vừa mở vali, vừa ngẩng đầu lên mỉm cười với Hứa Tần Nhã: “Không sao đâu mẹ, có lẽ là vì con vẫn không đủ xuất sắc đó ạ. Con lại tiếp tục nỗ lực thêm một chút nữa, bà nội sẽ công nhận con thôi.”

Hứa Tần Nhã nghe cô ta nói thế, đau lòng thốt lên: “Đứa trẻ ngốc này!”

“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, mẹ à, mẹ mau nhìn này.” Bạch Ngữ Dung cầm hộp gấm đi đến ngồi xuống bên cạnh Hứa Tần Nhã, đưa một cái cho bà ta rồi thúc giục: “Mẹ mau mở ra xem đi.”

Hứa Tần Nhã lập tức trở nên vui vẻ, vừa mở ra vừa hớn hở nói: “Đứa nhỏ này thật là có lòng.”

Vừa mở chiếc hộp gấm cỡ bằng lòng bàn tay ra, bà ta lập tức nhìn thấy có mười viên thuốc ở bên trong.

Màu vàng sáp, to bằng móng tay.

“Đây là...” Hứa Tần Nhã vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngữ Dung, hỏi: “Đây là thứ thuốc mà con đang uống sao, Ngữ Dung?”

Bạch Ngữ Dung mỉm cười gật đầu.

“Ối trời, tốt quá rồi.” Hứa Tần Nhã vô cùng vui vẻ, sau khi lấy lại tinh thần, bà ta hỏi tiếp: “Vậy có yêu cầu gì không? Uống trước hay sau bữa ăn vậy con?”

Bạch Ngữ Dung nghe thế không khỏi bật cười: “Dạ không có nhiều yêu cầu như vậy đâu ạ.”

Cô ta dừng vài giây, suy nghĩ một lát lại nói: “Mẹ chỉ cần uống ba viên đầu trong ba ngày liên tiếp trước khi đi ngủ, sau đó cách ba ngày uống một lần, sáu viên còn lại thì mỗi tuần uống một viên là được.”

“Ừm, mẹ nghe con.” Ngoài miệng, Hứa Tần Nhã thoải mái đồng ý, thấy trong tay Bạch Ngữ Dung vẫn còn hai hộp gấp, bèn hỏi: “Này là cho bà nội với ba con hả?”

Bạch Ngữ Dung gật đầu: “Vâng, mỗi người mười viên ạ.”


Bình Luận (0)
Comment