Nghe vậy, Hứa Tần Nhã bĩu môi, vừa vươn tay giành lấy hai hộp gấm, vừa nói: “Vất vả lắm con mới luyện ra được mà, với cả bà nội con cũng lớn tuổi rồi, không cần biếu nhiều vậy đâu. Hơn nữa mấy thứ này á hả, đưa nhiều quá sẽ hạ giá trị của nó, không còn trân quý nữa.”
Nói xong, Hứa Tần Nhã nhặt bảy viên trong hộp của bà nội Bạch ra, chỉ để lại đúng ba viên, rồi mới chịu trả lại cho Bạch Ngữ Dung: “Bằng này là đủ rồi.”
Nói đoạn, bà ta tạm ngừng vài giây, lại bảo: “Nếu bà ta dùng mà thấy hiệu quả, chẳng phải sau này sẽ chủ động thân thiết với con hơn sao?”
Bạch Ngữ Dung nghĩ ngợi rồi gật đầu, cho rằng lời Hứa Tần Nhã nói rất có lý.
Nhưng vừa ngước mặt lên, cô ta lại thấy Hứa Tần Nhã đang mở hộp của Bạch Văn Liên, lấy năm viên bên trong hộp ra, cất vào hộp của mình.
“Mẹ ơi, này là phần của ba mà.” Bạch Ngữ Dung tưởng Hứa Tần Nhã không biết, lập tức lên tiếng nhắc nhở.
“Mẹ biết chứ.” Nghe vậy, Hứa Tần Nhã trợn mắt trừng cô ta, hờn dỗi nói: “Ba con không cần trẻ trung quá làm gì.”
Tránh cho hồi xuân quá mạng, đầu óc cũng bắt đầu linh động, càn rỡ lên thì mệt lắm.
Bạch Ngữ Dung gật đầu, tầm mắt dừng lại trên hộp gấm, nói: “Mẹ ơi, hay bây giờ con qua đưa cho bà nội luôn nhé?”
“Ừm.” Hứa Tần Nhã gật đầu, liếc nhìn cái hộp của mình: “Mẹ cũng đi cất phần mình đây.”
Bà ta còn phải tìm chỗ bí ẩn nào đó cất mấy viên dư ra, chứ không đợi chồng về thấy hai bên chênh lệch quá nhiều thì lại mặt nặng mày nhẹ nữa.
Bạch Ngữ Dung lập tức hiểu ngay ý của Hứa Tần Nhã, nhưng chỉ mỉm cười rồi cùng bà ta rời khỏi phòng, ai đi đường nấy.
Khi Bạch Ngữ Dung tới gần phòng kính nhỏ trồng hoa, trên mặt lại treo lên nụ cười ngoan hiền, đúng lúc này lại tình cơ nghe thấy âm thanh truyền từ trong ra, mặt mày tức khắc sa sầm, dừng chân đứng nép vào một góc, vểnh tai cẩn thận lắng nghe.
Lúc này, bà nội Bạch đang nói chuyện điện thoại với luật sư.
“Luật sư Lôi, chuyện di chúc giải quyết xong chưa?” Bà nội Bạch hỏi.
“Thưa bà, xin bà cứ yên tâm, cổ phần công ty đã được sửa lại theo ý của bà rồi, cô Tô Tái Tái chiếm tám mươi phần trăm, ông Bạch mười lăm phần trăm, bà Bạch bốn phần trăm, cô Bạch Ngữ Dung một phần trăm.” Giọng của luật sư Lôi vang lên từ đầu dây bên kia.
“Tốt, hai ngày nữa tôi sẽ qua đó.” Bà nội Bạch bình thản đáp, sau vài giây im lặng, trong mắt bà ấy ánh lên vẻ dịu dàng, nói: “Đợi đến khi tôi lên thủ đô, cùng chúc mừng sinh nhật với Tiểu Tái, sẽ tặng món quà này cho nó.”
“Vậy tôi sẽ chuẩn bị tốt mọi chuyện trước thời điểm ấy.” Luật sư Lôi trả lời, sau đó lại vừa cười vừa bảo: “Đúng rồi, chúc bà sinh nhật vui vẻ.”
“Ừm, cảm ơn.”
Bà nội Bạch rất vui, tiếp tục trò chuyện với luật sư Lôi thêm vài câu rồi mới cúp máy, ngay lúc tâm trạng đang vô cùng thoải mái vì đã thuận lợi giải quyết được một chuyện quan trọng thì lại vô tình nhìn thấy một góc váy lấp ló cách đó không xa.
Bà ấy lập tức nghiêm mặt, hạ giọng quát: “Ai đó?! Mau ra đây!”
Vừa dứt lời, Bạch Ngữ Dung vòng qua bụi hoa, bước ra, trên mặt để lộ chút áy náy, xấu hổ nói nhỏ: “Bà nội, là cháu ạ.”
Cô ta ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Xin lỗi bà nội, cháu không cố ý nghe lén đâu, vì quá háo hức muốn đưa thứ này cho bà nên mới… cháu thật lòng xin lỗi, bà… bà sẽ không trách cháu chứ?”
Bạch Ngữ Dung sợ hãi nhìn bà nội Bạch, tỏ vẻ đáng thương.
Dù sao cũng là đứa cháu mình từng yêu thương, nhìn nó lớn lên từng chút một, thử hỏi sao lại không có tình cảm cho được?
Bà nội Bạch nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung, thấy trên mặt cô ta không hề có cảm xúc nào khác ngoài áy náy thì hơi hạ thấp sự cảnh giác, chầm chậm mở miệng: “Ồ? Ngữ Dung muốn đưa thứ gì cho bà thế?”
Nghe vậy, Bạch Ngữ Dung vui vẻ tiến về phía trước, đưa hộp gấm trên tay cho bà nội Bạch: “Là cái này ạ.”
Nhân lúc bà nội Bạch mở ra xem, cô ta đứng bên cạnh, xấu hổ nói: “Đây là đan dược đầu tiên cháu luyện thành công, hiệu quả không tệ, công hiệu là kéo dài tuổi thọ, thế nên sau khi luyện thành, cháu háo hức quá nên đã chờ không kịp mà xin phép trường học cho về nhà để đưa cho bà đó ạ.”
Nói đoạn, cô ta tạm dừng vài giây, rồi bảo: “Không phải thứ gì quá quý giá, nhưng là món quà cháu tự tay làm, mong bà… không chê.”