Nghe vậy, bà nội Bạch thấy hơi mềm lòng, cẩn thận ngắm nhìn ba viên đan dược để trong hộp gấm, lại ngẩng đầu nhìn Bạch Ngữ Dung, nói: “Sao bà lại chê chứ, đồ cháu đích thân làm tặng, chắc chắn bà sẽ cất giữ thật kỹ. Ngữ Dung à, cảm ơn cháu, cháu đúng là đứa trẻ ngoan.”
Nghe bà ấy tán dương mình, Bạch Ngữ Dung để lộ dáng vẻ vui mừng pha lẫn thẹn thùng, xấu hổ cúi gằm mặt, qua một lúc lại ngẩng lên nhìn bà ấy, nhỏ giọng nói: “Bà nội ơi, cuộc đối thoại ban nãy giữa bà và luật sư Lôi… cháu đã vô tình nghe thấy mất rồi…”
Dứt lời, thấy biểu cảm trên mặt bà nội Bạch lại lạnh như tiền, Bạch Ngữ Dung lập tức xua tay giải thích: “Nhưng bà cứ yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho ba mẹ nghe đâu ạ.”
“Ồ? Thật sao?” Bà nội Bạch nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung, rõ ràng là không mấy tin tưởng.
Nhưng dưới cái nhìn của bà ấy, Bạch Ngữ Dung lại tỏ ra vô cùng ngây thơ và vô tội.
Cô ta “Vâng!” một tiếng, đồng thời liên tục gật đầu.
Trên mặt của cô ta lộ ra vẻ cảm kích: “Bởi vì cháu không ngờ bà vẫn còn nhớ đến cháu. Vốn dĩ… vốn dĩ cháu tưởng rằng cháu không có gì cả.”
Bạch Ngữ Dung hơi cúi đầu, có điều giây tiếp theo giọng điệu lại phấn chấn hẳn lên, ngẩng đầu nhìn bà nội Bạch bằng ánh mắt sáng rực, rồi mở miệng nói: “Nhưng cháu không ngờ trong lòng bà nội vẫn còn có cháu, cháu thật sự rất vui.”
Lúc này bà nội Bạch mới thả lỏng người, hài lòng nhìn Bạch Ngữ Dung, tiếp đó chậm rãi gật đầu: “Ngữ Dung à, cháu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”
Dừng một lát, bà ấy bắt đầu nói với cô ta vài lời thật lòng: “Giờ cháu đã vào Huyền Học Viện rồi, hơn nữa nghe Tần Nhã nói cháu còn thông qua đánh giá "cấp thấp". Tương lai sau này của cháu chắc chắn sẽ vô cùng sáng lạng, tuyệt đối không chỉ là ở nhà họ Bạch thôi đâu.”
“Bà cũng biết ba mẹ cháu luôn nói với cháu cái gì mà phải khiến nhà họ Bạch và nhà họ Hứa nở mày nở mặt. Nhưng thật ra từ trước đến nay, bà vẫn không tán thành cách giáo dục đó, có điều họ là ba mẹ của cháu, nếu bà tùy tiện can thiệp vào quá trình họ giáo dục cháu thì cũng không tốt, cho nên chỉ có thể ở một bên âm thầm khuyên nhủ cháu mà thôi.”
Bà nội Bạch nói đến đây, chủ động đưa tay ra nắm lấy tay của Bạch Ngữ Dung, nhẹ nhàng vỗ về rồi vui mừng gật đầu: “Tuy cháu bị bọn Văn Liên nuôi dạy nên mắc một vài thói hư tật xấu, nhưng may là cháu vẫn có một tấm lòng lương thiện. Hiện tại cháu còn trẻ, còn có thể sửa từ từ. Sau này… nếu cháu bằng lòng thì có chuyện gì không thể tự mình giải quyết, có thể đến tìm bà nội.”
“Bà luôn sẵn lòng giúp đỡ cháu.” Vẻ mặt của bà nội Bạch vô cùng thành khẩn, mỗi một câu đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Bạch Ngữ Dung cũng cảm kích nhìn bà ấy, trịnh trọng gật đầu: “Bà nội ơi, những lời mà bà nói cháu đều đã nhớ rồi ạ. Cảm ơn bà.”
“Cháu gái ngoan.” Bà nội Bạch lại vỗ nhẹ vào tay của cô ta: “Đi nghỉ ngơi đi, buổi tối bảo nhà bếp nấu mấy món mà cháu thích ăn ấy.”
“Dạ bà nội, vậy cháu về phòng trước ạ.”
Cô ta ngoan ngoãn cúi đầu, chờ khi bà nội Bạch gật đầu, cô ta mới xoay người rời đi.
Nhưng khi vừa rẽ vào khúc ngoặt, rời khỏi tầm mắt của bà nội Bạch thì vẻ mặt ngoan ngoãn lúc nãy lập tức biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt lạnh lùng và độc ác.
Cô ta nắm chặt tay, vừa nghiến răng nghiến lợi vừa trừng mắt nhìn về phía trước, trông rất là đáng sợ.
Bà. Già. Chết. Tiệt.
Bà muốn tìm đường chết đây mà!!
Sau khi Bạch Ngữ Dung đưa ra quyết định ở trong lòng thì cười khẩy một tiếng.
Cô ta tự cho rằng không ai nhìn thấy dáng vẻ này của mình, nhưng lại không biết sau khi cô ta rời đi, nữ quỷ chậm rãi bay từ trong tường ra, khoanh tay gục đầu đứng im vài giây, cổ vặn vẹo một cách lạ thường, phát ra tiếng kêu “răng rắc”, sau đó kỳ quái nhìn theo hướng Bạch Ngữ Dung rời đi.
Đôi mắt chỉ có mỗi tròng trắng bị che khuất đằng sau mái tóc đen ướt át kia, trông cực kỳ u ám.
Mọi người thường nói quỷ đáng sợ, nhưng trên thực tế con người còn đáng sợ hơn quỷ nhiều.
Nữ quỷ Đồ Ăn Vặt âm thầm than thở một câu, vặn vẹo chiếc cổ của mình vài cái rồi lại tiếp tục núp vào tường, biến mất không thấy bóng dáng.
Nó phải nghĩ xem nên nói với chủ nhân như thế nào đây.