Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 384 - Chương 383

Unknown Chương 383

Lúc này những bảo vệ khác mới giật mình hoàn hồn, bọn họ đi lại gần muốn kéo đồng nghiệp của mình lên, nhưng tay bọn họ vừa mới đụng vào đối phương thì giật nảy cả mình.

Chỉ ngắn ngủi hai ba phút, cả người bảo vệ kia đều đầm đìa mồ hôi, giống như thể vừa mới được vớt từ trong giếng nước ra.

Thấy đồng nghiệp thật sự không đứng dậy được, bọn họ chỉ có thể đỡ anh ta qua một bên nghỉ ngơi.

Tô Tái Tái chẳng thèm ngó qua đám người kia dù chỉ một chút, cô quay qua hỏi Đại Vi: “Đàn chị Đại, chị không sao chứ?”

Đại Vi đang đứng ôm cổ tay, kinh ngạc nhìn Tô Tái Tái, đôi mắt lóe sáng.

Cô ấy đang chăm chú nhìn cô, chậm mất nửa nhịp mới chậm rãi lắc đầu, giọng nói giống như còn đang mơ: “Không có việc gì.”

Đàn em mà còn tiếp tục đẹp trai như thế này nữa thì cô ấy sẽ vứt bỏ thần tượng đàn anh Tiền của mình mất!

Tô Tái Tái gật đầu, định quay qua nói gì đó với Tiền Nguyên Nguyên đã chậm một nhịp, thì đúng lúc này Chu Phổ và Nghiêm Thanh chạy tới.

Đi cùng với bọn họ còn có Thẩm An và sư mẫu Nghiêm.

“Tiểu Tái.” Chu Phổ dẫn đầu đám người đi nhanh về phía cô, ông ấy nhìn hai phía một chút, sau đó tập trung ánh mắt lên người Tô Tái Tái: “Tình hình bây giờ thế nào rồi?”

“Thầy Chu, thầy Nghiêm, đàn anh Thẩm.” Tô Tái Tái cười rồi chào hỏi từng người một, cô im lặng một chút, sau đó nhìn sư mẫu Nghiêm rồi hỏi: “Sư mẫu Nghiêm, bác cũng tới đây nữa à?”

Sư mẫu Nghiêm cười gật đầu, giọng nói dịu dàng: “Bác cùng tới xem tình hình thế nào.”

Tô Tái Tái gật đầu, sau đó cô nhìn Chu Phổ, nói: “Thầy Chu, phiền mọi người lùi ra một chút trước đã, chúng cháu có tình huống cần phải xử lý trước.”

“?” Chu Phổ không hiểu.

Khi Chu Phổ còn đang mù mờ không hiểu gì thì Tô Tái Tái quay qua nhìn Tiền Nguyên Nguyên vẫn luôn đứng ở một bên, hơi hếch cằm nói với anh ta: “Đàn anh Tiền, tới phiên anh rồi.”

“Dọn dẹp sạch đi.”

Tiền Nguyên Nguyên nghe lời, nghiêng trái nghiêng phải khởi động cổ, cả người hơi chuyển động một chút, chặn mọi người ở phía sau lưng, anh ta đứng trong hành lang, một mình đối mặt với mấy người bảo vệ kia.

Rất có khí thế của một người giữ cửa khiến mười ngàn người cũng không thể qua.

Tiền Nguyên Nguyên dừng lại một chút, anh ta quay đầu lại nói với người ở sau lưng: “Đàn em, em có yêu cầu gì không?”

“À!” Tô Tái Tái nghiêng đầu, trông như thể không hề để ý.

“Không chết là được.”

Tiền Nguyên Nguyên gật gật đầu, anh ta lần nữa nhìn về phía đám bảo vệ của nhà họ Mễ đã bắt đầu hoảng loạn.

Tô Tái Tái cười, lấy điện thoại di động ra, bấm thời gian cho anh ta: “Ba phút, nếu vượt qua thời gian này thì coi như anh tấn công phó bản thất bại.”

???

Cái gì cơ? Ba phút cái gì? Cái gì là tấn công phó bản?”

Chu Phổ và Nghiêm Thanh đều mộng mị, bọn họ còn chưa kịp hỏi thêm, sau khi Tô Tái Tái nói “Bắt đầu”, Tiền Nguyên Nguyên đã nhào về phía đám bảo vệ.

Trong chốc lát, những tiếng kêu thảm thiết và tiếng đánh nhau đồng thời vang lên, hai giáo sư của Luyện Đan Viện nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ có thể trợn mắt há mồm.

Ầy, tình hình này…

Cái này có nghĩa là phó bản hả?

Ngược lại, sư mẫu Nghiêm được Thẩm An bảo vệ sau lưng lại là người hoàn hồn trước tiên, tay bà ấy hơi che miệng lại, cười nói: “Đột nhiên tôi nhớ lại khoảng thời gian ở Cổ Võ Viện trước kia, hồi đó bọn tôi cũng thích chơi thế này!”

Cái gì, thế này ở Cổ Võ Viện gọi là chơi hả?

Ba người của Luyện Đan Viện tiếp tục chấn động và kinh ngạc tới bật ngửa ra sau.

Lúc này, rốt cuộc bảo vệ cũng nhớ tới việc lấy gậy baton ra, đáng tiếc, cây gậy mới đập xuống, Tiền Nguyên Nguyên đã né tránh, sau khi né tránh một cái gậy khác, anh ta giơ chân lên đá, khiến gậy baton trong tay đối phương rớt ra, đập vào một cái gậy baton khác.

Hai cây gậy baton một trước một sau bay về hướng Tô Tái Tái và Đại Vi.

Đại Vi bị dọa tới hét “Á!” một tiếng, cô ấy đang muốn kéo Tô Tái Tái, vẫn đang cúi đầu nhìn máy đếm thời gian, né đi…

Cô không ngẩng đầu lên, nhưng lại có thể chuẩn xác bắt lấy cái gậy baton thứ nhất, nhẹ nhàng đẩy một cái là lập tức đánh trúng gậy baton đằng sau.

Cái gậy baton thứ hai nhanh chóng thay đổi quỹ tích, một lần nữa bay về hướng Tiền Nguyên Nguyên.

Tiền Nguyên Nguyên chẳng hề có cơ hội này để tránh thoát cả, anh ta bị cái gậy baton đánh thẳng vào ót, không nhẹ cũng chẳng nặng.


Bình Luận (0)
Comment