“Chậm quá!” Tô Tái Tái không ngẩng đầu lên, ghét bỏ nói.
“…”
Tiền Nguyên Nguyên thậm chí còn không nói tiếng nào, ngay cả việc xoa ót cũng không làm, anh ta chỉ buồn bực không nói tiếng nào, động tác lại nhanh hơn, ra tay cũng dùng sức hơn so với trước đó.
Anh ta đánh cho đám bảo vệ của nhà họ Mễ kêu la thảm thiết.
So ra thì… Bảo vệ đầu tiên bị Tô Tái Tái đánh, tới giờ vẫn còn đang nằm một chỗ không động đậy được, ngược lại biến thành người bị thương nhẹ nhất.
Tô Tái Tái xoay xoay gậy baton trên tay, cô theo thói quen làm động tác như khi múa kiếm, tính bỏ nó lại sau lưng.
Lúc cô làm hành động này, sư mẫu Nghiêm đứng sau lưng Thẩm An cũng nhìn thấy, sửng sốt “Hả?” một tiếng.
“Sư bá mẫu?” Thẩm An nghe tiếng kêu thì quay qua nhìn bà ấy, hỏi thăm một chút.
“Không có gì!” sư mẫu Nghiêm im lặng mấy giây rồi chậm rãi lắc đầu, nhưng ánh măt bà ấy vẫn dính lên người Tô Tái Tái, trầm ngâm.
Chắc là tiếng kêu thảm thiết của bảo vệ bên ngoài đã lấn át tiếng cãi nhau trong phòng, cuối cùng, khi Tiền Nguyên Nguyên đánh ngã hết tất cả mọi người, Tô Tái Tái bấm dừng thời gian, người nhà họ Mễ mở cửa phòng bệnh đi ra.
“Ồn ào cái gì đấy…” Thật ầm ĩ mà!
Mễ Nhã nhìn đám bảo vệ nằm lăn lộn trên hành lang, đôi mắt mở lớn.
Sau khi kinh ngạc qua đi, cô ta liếc mắt nhìn thấy Tiền Nguyên Nguyên thì nhịn không được la lên: “Tiền Nguyên Nguyên? Sao cậu lại ở đây?”
Tiền Nguyên Nguyên chẳng hề muốn nhìn Mễ Nhã một chút nào, anh ta quay qua nhìn Tô Tái Tái, vẻ mặt có chút chờ mong.
Tiền Nguyên Nguyên còn đang bận tính toán trong lòng, anh ta chỉ dùng hai phút năm mươi sáu giây để khiến người cuối cùng ngã xuống.
Đáng tiếc, sau khi Tô Tái Tái bỏ điện thoại xuống, chỉ cho anh ta thấy cái gậy baton bay tới chỗ cô và được cô tóm lấy, rồi chậm rãi lắc đầu thở dài: “Vốn dĩ anh miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, thế nhưng lại để hai cây gậy baton bay về phía tôi… Cho anh bốn mươi điểm vậy.”
Không cần so sánh Tiền Nguyên Nguyên với sư đệ cô, cho dù so với tiểu sư điệt Tô Hồng Bảo thì cũng còn kém xa lắm.
Tiền Nguyên Nguyên chăm chú lắng nghe, cũng không phản bác.
Mễ Nhã không được ai để ý tới thì thẹn quá hóa giận, cô ta thấy Tiền Nguyên Nguyên không để ý tới mình, lập tức quay qua trừng mắt với Tô Tái Tái và Đại Vi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lại là mấy người, đây là bệnh viện của nhà họ Mễ, không phải chỗ mấy người có thể diễu võ dương oai, cút ra ngoài hết cho tôi!”
Lúc này Đại Vi ló người ra từ sau lưng Tiểu Tái, ưỡn ngực, đứng thẳng người nói với Mễ Nhã: “Chúng tôi tới đây với Khúc Nhiên.”
Mễ Nhã trừng mắt nhìn Đại Vi, cô ta làm gì nghe lọt lý do này.
Cô ta chỉ cảm thấy con tôm con tép trước kia không dám làm mích lòng cô ta, bây giờ tìm được chỗ dựa rồi nên dám lớn tiếng hò hét với cô ta.
Mễ Nhã nhìn chằm chằm Đại Vi, gằn từng chữ từng chữ một đầy căm phẫn: “TÔI. NÓI. CÚT. RA. NGOÀI.”
Dừng lại một chút, cô ta uy hiếp: “Hay là nhà họ Đại cô sau này không muốn hợp tác với nhà họ Mễ nữa?”
Đại Vi nghe vậy thì không tự chủ nuốt nước miếng một cái.
Mặc dù cô ấy và Khúc Nhiên có quan hệ tốt, cũng qua lại thân thiết.
Nhưng… Nghĩ tới đa số việc làm ăn trong nhà còn phải dựa vào nhà họ Mễ, cô ấy vẫn hơi chột dạ.
Khi Đại Vi không biết phải trả lời thế nào thì Tô Tái Tái vỗ nhẹ lên vai cô ấy.
Cô nhỏ giọng gọi một tiếng “Đàn chị Đại”, sau đó đi lên trước cô, nhìn Mễ Nhã nói: "Nói đàn chị đi ra đi.”
“Tô Tái Tái, cô cùng lắm cũng chỉ là một cấp thấp, lúc trước tôi thấy cô có tiềm năng nên mới cho cô sắc mặt tốt một chút, cô tưởng rằng chỉ dựa vào điểm đó là có thể nói chuyện với tôi như vậy à?” Mễ Nhã cười lạnh một tiếng, trợn mắt, giọng nói lạnh lùng nói với Tô Tái Tái.
Cô hơi nghiêng đầu, ngoáy lỗ tai một chút, giống như thế vứt những lời cô ta vừa nói ra ngoài vậy.
Cô than nhẹ một tiếng rồi nói: “Tôi sẽ khoan dung với con gái hơn một chút. Tôi nói lại lần nữa, chị để đàn chị ra nói chuyện với bọn tôi, nếu chị ấy nói không có việc gì thì chúng tôi sẽ đi ngay.”
Mễ Nhã khinh thường hừ lạnh: “Cô tự cho mình là ai…”
Mễ Nhã còn chưa nói dứt câu, Tô Tái Tái đã quăng gậy baton đang cầm trên tay về hướng cô ta.