Đám vệ sĩ đồng thanh đáp lại, lúc này, Mễ Nghĩa Văn mới quay sang nhìn con gái mình, tầm mắt hờ hững đảo qua vết thương trên mặt cô ta, để lại một câu “Tự giải quyết cho tốt”, rồi nhanh chân đuổi theo Mễ Ông Thành…
Ông ta còn nhiều chuyện cần làm lắm.
Về phần Mễ Nhã, cô ta đứng lặng tại chỗ, hai tay siết chặt, âm thầm đổ mọi nỗi khuất nhục cô ta đã chịu hôm nay cũng như cái tát đau điếng kia lên đầu Khúc Nhiên.
… Đúng rồi! Cả ả Tô Tái Tái kia nữa!
Mấy người cứ chờ đó mà xem!
Mễ Nhã oán hận nghĩ thầm, cười khẩy một tiếng rồi tức tối rời đi.
Đợi người nhà họ Mễ đã đi xa, đám vệ sĩ mới bình tĩnh lại, lặng lẽ xử lý vết thương của bản thân, đỡ đồng nghiệp dậy, tiện thể băng bó luôn cho họ.
Một trong số các vệ sĩ đi loanh quanh tìm cây gậy baton của mình, lúc ngẩng đầu mới phát hiện nó vẫn còn cắm trên cửa phòng bệnh.
Anh ta ngạc nhiên tiến lại gần, định rút nó ra.
Nhưng sau khi dùng hết sức bình sinh mà cây gậy vẫn nằm yên tại chỗ thì anh ta lập tức sững sờ, sau đó cũng cố thử lại thêm vài lần nữa mà vẫn không được.
Tên vệ sĩ tưởng bị kẹt, bèn lách sang bên vài bước, nhưng lúc ngó vào trong khe hở nằm giữa cửa và vách tường, hai mắt anh ta bỗng trợn trừng, không kiềm được mà la lên một tiếng thất thanh: “Có quỷ!”
Tiếng la đó đã thu hút sự chú ý của những vệ sĩ còn lại, họ vội ngoái đầu hỏi anh ta “Sao thế?”, lúc thấy anh ta vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ thì tò mò lại gần xem thử, đợi tới khi nhìn rõ cảnh tượng kia thì đồng loạt hít sâu một hơi kinh ngạc.
Cây gậy kia không chỉ đơn giản là xuyên thủng cửa phòng bệnh, mà còn cắm sâu vào tường, nhìn sơ cũng phải nửa tấc là ít!
Sức mạnh đáng sợ này có thật là tới từ một thiếu nữ không thế?!
Đám vệ sĩ thẫn thờ nhìn cây gậy baton kia không chớp mắt, bỗng cảm thấy… chỉ bị mỗi Tiền Nguyên Nguyên đánh thôi là may mắn lắm rồi.
Nếu để cô gái kia ra tay…
Có lẽ hôm nay chính là ngày giỗ của họ luôn quá.
Nghĩ đến đây, nhóm vệ sĩ đồng thời rùng mình ớn lạnh.
***
Mặt khác, sau khi nhóm Tô Tái Tái rời khỏi bệnh viện nhà họ Mễ, Bách Tùng lập tức sắp xếp cho mẹ Khúc vào bệnh viện của nhà họ Bách để điều trị.
Chu Phổ và Nghiêm Thanh cũng hứa với Khúc Nhiên rằng sẽ thường xuyên tới bệnh viện thăm mẹ Khúc, cũng như nghiên cứu thử xem có cách nào để chữa khỏi cho bà ấy hay không.
Nghe vậy, Khúc Nhiên mừng ra mặt, liên tục cảm hơn hai người họ.
Nhưng Nghiêm Thanh lại ngăn cản Khúc Nhiên, cau mày khuyên: “Trò Khúc à, em đừng vội vàng cảm hơn bọn thầy, tình trạng bệnh của mẹ em đã kéo dài suốt mười mấy năm, phương pháp trị liệu của bọn thầy có hiệu quả hay không vẫn còn là một ẩn số, thế nên để tránh cho em hy vọng quá nhiều rồi lại thấy vọng, thầy phải nói cho em nghe vài tin xấu.”
“Sư huynh.” Chu Phổ đau khổ nhìn Nghiêm Thanh, bất lực vô cùng: “Anh không thể ăn nói uyển chuyển một chút sao?”
Nghiêm Thanh hùng hồn đáp: “Tôi chỉ đang nói đúng sự thật thôi, không hề phóng đại hay gì cả.”
Biết rồi, biết rồi.
Chu Phổ lắc đầu, ngập ngừng quay sang nhìn Khúc Nhiên, mở miệng nói đỡ cho Nghiêm Thanh mấy câu như thường ngày: “Trò Khúc à, tuy lời thầy Nghiêm nói có hơi nặng, nhưng đó lại là sự thật, thế nên…”
“Em hiểu mà.“ Khúc Nhiên gật đầu, ngước mắt nhìn hai người, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ biết ơn: “Giáo sư Chu, em biết giáo sư Nghiêm có ý tốt nên sẽ không nghĩ bậy đâu ạ, cảm ơn các thầy nhiều!”
Dứt lời lại cúi đầu với hai người.
Chu Phổ và Nghiêm Thanh lại khách sáo một phen, sau khi trò chuyện với Khúc Nhiên một hồi, họ xoay người đi về phía Tô Tái Tái và Bách Tán Quốc, định chào tạm biệt rồi cùng nhau đưa mẹ Khúc tới bệnh viện.
Khúc Nhiên và Đại Vi cũng định đi cùng.
Về phần Bách Tán Quốc, ông ấy đang trầm giọng tâm sự với Tô Tái Tái, sợ Mễ Ông Thành tìm cách trả thù: “Tiểu Tái à, tên họ Mễ kia không phải loại người tốt lành gì đâu, ngoài miệng lúc nào cũng ra rả mấy thứ đạo lý làm người, nhưng tính cách lại nhỏ nhen còn hơn cả lỗ kim. Theo ông thì có lẽ hôm nay ông ta đã ghi hận cháu rồi đấy.”
Bách Tán Quốc lắc đầu, vài giây sau lại đế thêm: “Hay là cháu dứt khoát chuyển qua nhà họ Bách sống một thời gian đi, đợi cơn bão này qua rồi tính tiếp?”