Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 394

Unknown Chương 394

“Không cần đâu ạ.” Tô Tái Tái lắc đầu, thậm chí còn mỉm cười đáp: “Ghi hận cháu mới tốt, vậy thì cháu sẽ có cớ nhắm vào họ.”

“Cháu thật là… Hầy, được rồi, được rồi.” Bách Tán Quốc còn định nói thêm gì đó, nhưng lời mới ra một nữa lại lắc đầu cười bảo: “Cháu tài giỏi như vậy, nếu đã dám nói thế thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Có điều… Nếu cần tới ông thì cứ mở miệng nhờ, đừng thấy ngại gì cả, biết chưa?”

“Ông Bách yên tâm đi ạ, cháu sẽ không ngại đâu.” Tô Tái Tái cười hì hì đáp.

Bách Tán Quốc gật đầu hài lòng, rồi lơ đãng hướng mắt về phía sau lưng Tô Tái Tái, nhìn thoáng qua Tiền Nguyên Nguyên đang đứng cách đó không xa.

Vốn chỉ là vô tình, nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, trong lòng chợt xẹt qua một chữ “Hửm?”, đồng thời vội vàng ngoái đầu nhìn lần nữa, mặt mày trầm ngâm.

Chẳng biết có phải ảo giác của ông ấy hay không mà sao cứ thấy… hình như đã từng gặp chàng trai này ở đâu đó rồi.

Đương lúc Bách Tán Quốc tính mở miệng hỏi thử, nhóm Khúc Nhiên lại bước tới, chào tạm biệt với đám Bách Tán Quốc, tiện thể nói rõ chân tướng mọi chuyện.

Sau khi nghe Khúc Nhiên nhắc sơ qua tình trạng của mẹ Khúc, Tô Tái Tái khẽ giật mình, như nhớ ra chuyện gì, vội đưa cho Khúc Nhiên một cái bình nhỏ: “Chị cho dì uống cái này xem sao, mà trong bình chỉ có mười viên thôi, để khi nào em làm thêm rồi mang tới cho chị.”

“Ồ? Tiểu Tái à, này là gì vậy?” Khúc Nhiên nhận lấy, còn chưa kịp lên tiếng thì Chu Phổ đã duỗi cổ ra, tò mò nhìn chằm chằm cái bình nhỏ trên tay cô ấy.

Hiện tại, ông ấy đã hình thành phản xạ, chỉ cần là đồ do Tô Tái Tái làm thì chắc chắn là hàng tốt.

“A Giao Hoàn ạ.” Tô Tái Tái đáp.

“A Giao Hoàn? Cho bác xem thử với, để bác coi coi có khác gì…” Chu Phổ còn chưa nói hết câu thì Nghiêm Thanh đã đi trước một bước, túm cổ ông ấy lôi đi xoành xoạch.

Vừa đi, Nghiêm Thanh vừa cau mày tỏ vẻ ghét bỏ: “Bạn học Tiểu Tái đã nói là A Giao Hoàn rồi, em còn xem làm gì, mau tới đây nào.”

“Đó là A Giao Hoàn do Tiểu Tái làm đó, chắc chắn khác với mấy thứ được bày bán bên ngoài. Tôi chỉ tính nhìn một chút chứ đâu có cướp!” Chu Phổ bị cưỡng chế lôi đi không phục, hiên ngang cãi lại.

Ông ấy chỉ xem chút thôi mà!

Còn Nghiêm Thanh?

Nghiêm Thanh hoàn toàn không thèm tin lời sư đệ nói, dù chỉ nửa chữ.

Nếu phát hiện đó là đồ tốt, còn có liên quan tới Luyện Đan Viện, em sẽ không cần thật sao?

Không hề, chắc chắn sẽ quấn lấy người ta xin xỏ, dù chỉ một viên… không!

Nửa viên để em nghiên cứu thôi cũng được.

Nghiêm Thanh còn xa lạ gì cái tính nết này của Chu Phổ nữa.

Nghĩ vậy, ông ấy khẽ cười khẩy một tiếng với Chu Phổ.

Thẩm An nán lại, áy náy giải thích với Tô Tái Tái, lại quay sang hàn huyên vài câu với Bách Tán Quốc rồi mới rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lại mỗi hai người Tô Tái Tái và Tiền Nguyên Nguyên.

Bách Tán Quốc hướng mắt nhìn chiếc xe chở nhóm Khúc Nhiên khuất dạng, mới quay qua nói Tô Tái Tái: “Sư phụ và bạn học của cháu không tệ.”

Đương nhiên rồi.

Tô Tái Tái gật đầu.

Mắt nhìn người của cô lúc nào cũng chính xác cả.

“Đi chưa, hay là… ông chở hai cháu về Huyền Học Viện nhé?” Bách Tán Quốc nhìn cô và Tiền Nguyên Nguyên, hỏi.

“Không cần đâu ạ, vẫn còn một nơi bọn cháu muốn tới.” Tô Tái Tái lắc đầu từ chối, dứt lời quay sang nhìn Tiền Nguyên Nguyên, anh ta vô cùng tự giác bước ra lề đường, chuẩn bị vẫy tay đón xe.

“Thôi được, nhưng nhớ về sớm một chút, đừng ở ngoài muộn quá, gặp chuyện gì nguy hiểm thì không tốt đâu.” Bách Tán Quốc dặn dò.

Nghe vậy, Bách Tùng đứng bên cạnh không kiềm được mà trợn trắng mắt xem thường.

Nguy hiểm?

Ha ha, là người khác gặp nguy hiểm mới phải chứ?

“Vâng, cháu nhớ rồi.” Tô Tái Tái gật đầu, sau khi nói lời tạm biệt, định rời đi, Bách Trúc lại như đột ngột nhớ tới chuyện gì, vội gọi với theo.

“Nhóc con, nhớ cuối tuần tới quay chương trình đó nha, ảnh hậu Trác người ta vì cháu mới chịu nhận lời đó.”

Nghe xong, Tô Tái Tái không thèm quay đầu lại, chỉ giơ tay ra hiệu tỏ ý đã biết, thoạt trông có chút tiêu sái.

Bách Tán Quốc híp mắt cười nhìn theo, tới khi cô và Tiền Nguyên Nguyên lần lượt leo lên xe mới xoay người lên xe nhà mình.

Chờ đến khi xe đã chạy ổn định, ông ấy gọi điện thoại cho ông cụ Tô, kể một cách khái quát những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay .


Bình Luận (0)
Comment