Ông ấy ngừng lại một chút rồi cảm thán: "Ông cụ Tô à, Tiểu Tái quả thật rất giỏi đó."
“Đương nhiên.” Cũng không nhìn thử đó là đồ đệ của ai.
Dáng vẻ như chuyện dĩ nhiên giống hệt Tô Tái Tái, khiến Bách Tán Quốc nghe xong mà trợn mắt lên.
… Ông ấy đã biết Tiểu Tái học theo ai rồi.
Đây là kế thừa từ sư phụ của nó mà!
"Đi đi, chẳng muốn nói với ông nữa. Tắt đây." Bách Tán Quốc tức giận.
Không để ông ấy kịp giơ điện thoại ra xa khỏi tai, thì ông ấy đã nghe âm thanh truyền đến từ đầu dây bên kia: “Này?! Đừng nóng vội! Bây giờ còn sớm mà, sau khi ông về thì chúng ta lại bàn tiếp ở trên mạng, tôi chờ ông…”
Chữ "nhé" còn chưa kịp thốt ra, thì cuộc gọi đã bị ông cụ Bách nhanh chóng cúp máy.
Nếu cứ tiếp tục thì ông ấy sẽ tức giận đến mức tối nay không thể ngủ nổi mất!
"Chậc... Tính khí tệ thật." Điện thoại bị cúp máy, ông cụ Tô nhìn điện thoại một chút, tỏ vẻ không hiểu, cũng quyết định lần sau chơi cờ với Bách Tán Quốc cũng sẽ không nương tay với ông ấy chút nào hết!
... Hừ. Thật sự là tức chết ông già như ông ấy rồi.
Vừa nghĩ như vậy, ông cụ Tô vừa chắp tay sau lưng, đi về nơi mà nhị đồ đệ đang bế quan.
Đi theo phía sau ông ấy là hai hình nhân bằng giấy, bọn nó vừa mang theo cái rổ vừa nhảy hết cái này đến cái khác sau lưng ông ấy.
Bây giờ là tám giờ tối, đêm mùa hè nên trời cũng tối muộn hơn nên vẫn còn tia sáng lấp ló.
Nếu lúc này trên núi có người, sẽ trông thấy từ đằng xa có một ông già, sau lưng còn có hai con hình nhân bằng giấy nhảy như cương thi.
Hoàng hôn hiu hắt, thêm cá ngọn gió núi khiến cho cảm giác rùng rợn nhân thêm gấp đôi, cam đoan ai thấy cũng sẽ bị dọa đến tè ra quần, lăn thẳng từ trên núi xuống.
Cũng may ngọn núi này bình thường cũng không có ai có thể lên được.
Ông cụ Tô đi đến chỗ Tống Khanh bế quan, tự mình ngồi xuống ở một bên, nhân lúc hoạt động của hình nhân giấy có vẻ không linh hoạt lắm mà dọn trái cây, rau trộn. Lúc đốt nến, ông ấy nói chuyện với đồ đệ qua một tấm đá dày ngăn cách.
Cũng không sợ đối phương không nghe được.
"A Khanh à, Tái Tái lại gây chuyện nữa rồi, sư phụ thấy nó như thế không biết tới khi gặp phải phùng cửu sẽ ra sao nữa. Con phải xuất quan sớm để chuẩn bị thôi."
Ông cụ Tô dừng một chút lại thở dài: "Sư phụ không quản lý được nó nữa rồi..."
Vừa nói, ông ấy vừa liếc về phía cửa đá.
Một lúc sau, một giọt mực từ dưới nền đất bắt đầu nhô lên, bay lên trước mặt ông cụ Tô, trơn bóng đầy đặn.
Sau đó, nó từ từ nhỏ xuống, tạo thành một người tí hon màu đen, trôi bồng bềnh trong không trung viết mấy chữ: Biết rồi.
"Ừm, con biết là tốt rồi." Ông cụ Tô vui mừng gật đầu, dừng một chút còn nói: "Vậy sư phụ về ngay đây."
Đang muốn đứng dậy, ông ấy lại thấy người tí hon lại viết mấy chữ: Chờ một chút.
"Sao thế?" Ông cụ Tô dừng lại, mặt mũi đầy khó hiểu.
... Lần sau sư phụ đến, đừng có bày trái cây theo mùa ra nữa.
Bày cũng được nhưng lại còn đốt nến.
Anh chỉ là bế quan mà thôi.
Ông cụ Tô thấy thế thì tay nắm thành quyền, sau khi giơ lại gần môi giả vờ ho một tiếng thì mới nhìn về phía cửa đá, chớp mắt :"... Con không nhắc thì sư phụ cũng suýt chút quên mất con đang bế quan."
...
Lần này người tí hon màu đen chẳng thèm nói gì nữa, xoay người biến lại thành trạng thái giọt mực ban đầu, nhỏ trên đất tạo nên một đợt gợn sóng vô hình.
Để lại ông cụ Tô ở đó phàn nàn một mình: "Ôi chao... Con, cái đứa nhỏ này. Lúc Tái Tái đưa trái cây theo mùa tới sao con không nói gì con bé?"
Con phân biệt đối xử! Sư phụ rất tổn thương!
Cửa đá đóng chẳng, không có chút động tĩnh nào.
Cũng không biết người ở bên trong đó đang giả bộ không nghe thấy, thừa nhận bản thân phân biệt đối xử hay không.
"... Ối!"
Tô Tái Tái vừa mới dẫn theo Tiền Nguyên Nguyên đến cửa nhà của nhà họ Bạch đã hắt hơi một cái, cô nhận được cái nhìn đầy quan tâm của Tiền Nguyên Nguyên.
"Không có việc gì." Tô Tái Tái xoa chóp mũi nói: "Cùng lắm là có người đang nói sau lưng tôi."
Tiền Nguyên Nguyên gật đầu, vẻ mặt như "tôi cũng nghĩ như thế".
Dù sao thì cậu ấy cũng từng lén nói không ít lần.
Tô Tái Tái thấy vậy thì nhướng mày, cô lại thấy Tiền Nguyên Nguyên vội vàng lắc đầu, hồi lâu sau mới nghẹn ngào thốt ra một lời quan tâm: "Chi bằng bây giờ tôi đi mua cái áo cho cô giáo nhé?"