Đến khi thấy bà ấy nuốt xong viên thuốc, vành tai của bé mèo trắng mới run run thêm một lần nữa, lần này thoạt nhìn như đang nói “vậy mới được chứ”.
Nhưng khi vừa quay đầu và nhìn thấy cái hộp gấm kia, nó không nhịn được lại xù lông lên, sau đó nhìn bà nội Bạch rồi kêu “meo” một tiếng nghe thương không tả nổi, thậm chí vì sợ bà ấy không hiểu ý mình nên nó còn giơ chân trước ra khều khều về phía mép bàn trang điểm.
Vứt nó đi bà ơi!
“Rồi rồi rồi, ngày mai bà sẽ vứt nó đi liền.” Bà nội Bạch không nhịn được phì cười, tiếp tục vuốt ve bé con bông xù, bởi vì càng nhìn càng cưng nên bà ấy còn hôn nó một cái rồi mới vào phòng tắm rửa mặt.
Chờ đến khi trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình bé mèo trắng, nó quay đầu nhìn về phía cái hộp gấm kia một lần nữa, sau đó quyết định ngậm nó vào trong miệng rồi nhảy xuống ghế dựa, cuối cùng mới đáp xuống đất rồi lon ton đi ra ngoài cửa.
Chờ khi đến bên cạnh cửa, bé mèo trắng ngồi xổm ở đó nhìn sang bên cạnh một cái, giây tiếp theo, cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên phát ra tiếng “kẽo kẹt” rồi hé ra một khe cửa đủ để nó chui qua.
Mèo trắng chầm chậm lẻn ra ngoài, ngậm cái hộp gấm linh hoạt bước xuống lầu, có điều nó không đi về phía cửa chính mà lại bẻ cua sang phòng kính nhỏ trồng hoa.
Bé mèo trắng nhảy lên cái giá đang để một chậu hoa trống không, sau đó há miệng quẳng cái hộp gấm của Bạch Ngữ Dung vào trong đó.
Nhưng như thế vẫn chưa hết, nó quay đầu sang một bên “meo” nhẹ một tiếng, xẻng nhỏ tự động bay lên đào phần đất trộn xơ dừa bên trong thành một cái hố rồi chôn hộp gấm vào.
Lúc cái xẻng đang tự động làm việc, bé mèo trắng ngồi xổm ở một bên nhàn nhã phe phẩy đuôi nhìn chằm chằm, thoạt nhìn không khác gì một “người giám sát” bé nhỏ đang giám sát công trình cả.
Trong phòng kính nhỏ trồng hoa không có đèn, nhưng nhờ ánh đèn ngoài hành lang hắt vào nên bức tường kính trong phòng đã biến thành một mặt gương, những cây cối trong phòng đều in bóng lên đó, đương nhiên cả bé mèo trắng cũng thế.
Có điều... nếu có ai đi ngang qua và chú ý vào cái đuôi đang phe phẩy nhè nhẹ của bé mèo trắng trong “gương” thì sẽ phát hiện điểm bất thường ngay, bởi vì ngoài thế giới thật thì nó chỉ có một cái đuôi thôi, nhưng cái bóng phản xạ lên mặt kính lại là… hai cái?!
Mèo trắng quay đầu nhìn về phía bên ngoài của phòng kính nhỏ trồng hoa, cặp mắt mèo phản xạ trên “gương” cũng biến thành màu đỏ tươi như máu.
Vài phút sau, khi có tiếng kêu “Meo Meo ơi” của bà nội Bạch vọng ra từ trong phòng ngủ, bé mèo trắng mới yên lặng len qua khe cửa chui vào trong phòng, cánh cửa lẳng lặng khép lại, tuy tiếng “kẽo kẹt” rất nhỏ nhưng vẫn khiến bà nội Bạch chú ý tới.
Bà ấy đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía cửa, vừa lúc thấy bé mèo trắng đang ngoan ngoãn ngồi xổm ở đó, thấy bà ấy nhìn sang thì nó lập tức “meo” một tiếng, nom đáng yêu vô cùng.
“Bé con bông xù, nãy giờ con đi đâu vậy hả?” Bà nội Bạch cười đi về phía nó, trong lúc đi còn không quên nhìn cửa phòng với ánh mắt khó hiểu.
Ban nãy… Hình như bà ấy có nghe thấy tiếng đóng cửa thì phải.
Chẳng lẽ là nghe lầm sao?
Hẳn là vậy rồi, bà nội Bạch lắc đầu, nhưng lúc khom lưng chuẩn bị bế nó lên thì bà ấy lại phát hiện trên người nó có dính một ít đất trộn xơ dừa, bà ấy vừa phủi giúp nó vừa hoang mang: “Xơ dừa dính trên người con là từ đâu ra thế?”
Nói xong lại quay sang nhìn tay nắm cửa một cái.
Bà ấy từng nghe Tiểu Thái nói qua, có nhiều chú mèo rất thông minh, biết tự mình mở cửa. Nhưng mà...
Chẳng lẽ bọn nó mở cửa xong còn biết đóng cửa lại nữa à?
Bà nội Bạch đờ người, lại lần nữa cúi đầu nhìn về phía bé mèo trắng.
Cái đuôi đang nhàn nhã ve vẩy của bé mèo trắng hơi khựng lại, nó đột nhiên nghiêng người nằm xoài trên mặt đất, híp mắt đưa cái bụng ra cho bà nội Bạch nhìn.
Quả thật là nũng nịu đáng yêu khỏi phải bàn.
Nếu không biết phải giải thích như thế nào, thôi thì cứ làm nũng với bà ấy trước đã.
Bé mèo trắng cong hai chân trước lại trước ngực, chớp chớp cặp mắt tròn xoe nhìn bà ấy.
Bà ơi bà, con yêu bà lắm á~
Tô Tái Tái đã dẫn Tiền Nguyên Nguyên đến nhà họ Bạch “đánh phó bản” suốt ba ngày liền.