Mỗi lần đều trở về Huyền Học Viện vào lúc nửa đêm.
May là Huyền Học Viện không giống như những trường khác, sinh viên khóa trên, đặc biệt là sinh viên năm tư đã bắt đầu đi “thực tập”, cho nên luôn về muộn vì “công việc thực tập”.
Mà lúc về đến trường, có sinh viên thì lộ ra dáng vẻ thiếu sức sống như thể đã bị công việc rút cạn năng lượng. Có sinh viên lúc ra ngoài thì cả người lành lặn, nhưng khi trở về lại quấn đầy băng gạc.
Tóm lại, nhiều năm như vậy, bác bảo vệ ở Huyền Học Viện đã quá quen với cảnh tượng này rồi.
Người trẻ tuổi mà... phải nếm thử một chút mùi vị tàn khốc của xã hội trước khi tốt nghiệp thì mới có thể giúp ích cho tương lai được chứ!
Vừa tăng cường sức khoẻ, vừa rèn luyện ý chí luôn!
Không tệ, không tệ.
Nhưng...
Trong ba ngày qua, bác bảo vệ có hơi không giữ bình tĩnh được nữa rồi.
Bởi vì thường thì những sinh viên có năng lực trung bình mới phải chịu một trận đòn hiểm mà thôi, nhưng... tại sao "tia hy vọng" của Cổ Võ Viện cũng có dáng vẻ nhếch nhác giống như vậy hả?
Nhìn đi, lại vác theo cái mặt bầm dập mới ra lò trở về rồi kìa.
Không những thế, chiếc áo của Tiền Nguyên Nguyên gần như đã bị cắt thành từng mảnh vụn, lúc cử động còn có thể nhìn thấy không ít băng vải dưới lớp quần áo.
Mà cô bé đi theo bên cạnh cậu ấy thì lại... tràn trề sức sống, giống như là không có chuyện gì xảy ra vậy.
Bác bảo vệ cầm tách trà ngồi trong phòng trực, lặng lẽ quan sát hai người từ trái sang phải, cho đến khi cả hai biến mất khỏi tầm mắt, bác ấy mới chớp chớp mắt, từ từ hoàn hồn.
“Haizzz...” Bác ấy nhấp một ngụm trà, chẹp miệng một cái rồi lẩm bẩm: “Xem ra... ngay cả hạt giống có triển vọng nhất Cổ Võ Viện... cũng phải ăn một trận no đòn.”
À, còn bị đánh thảm hại như vậy nữa chứ.
Bác bảo vệ gật gù, cố tình dùng giọng phổ thông hát lên câu “Trời sắp giao cho người nào đó trách nhiệm lớn lao~” với âm điệu kéo dài.
Khá giỏi trong việc tự tìm niềm vui cho mình.
---
Vì ký túc xá nam và nữ của Huyền Học Viện nằm ở hai khu tách biệt nhau, cho nên khi đến ngã ba đường, Tô Tái Tái dừng lại, quay đầu nhìn Tiền Nguyên Nguyên, nói: “Được rồi, tôi có thể tự mình trở về, anh quay về ký túc xá đi.”
“Để tôi đưa cô giáo đến dưới lầu cho.” Tiền Nguyên Nguyên cung kính đáp: “Tôi không thể để cô đi một mình vào ban đêm được, bằng không sẽ rất nguy hiểm đó.”
Tô Tái Tái nghe xong, xua tay nói: “Yên tâm đi, tôi nhớ ở đây là trường học mà, sẽ không làm bậy đâu.”
“???” Tiền Nguyên Nguyên ngớ người ra.
Lời anh ta mới vừa nói... có ý này sao trời?
Có điều còn chưa đợi anh ta suy nghĩ ra, lại nghe Tô Tái Tái nói: “Được rồi, anh mau về đi.”
Dừng một chút, cô lại có hơi lưỡng lự nhìn chằm chằm anh ta, nghiêm túc suy nghĩ rồi lên tiếng: “Hay là... để tôi đưa anh về ký túc xá nhé?”
Tiền Nguyên Nguyên bị quỷ nước dưới hồ nước đánh cho bầm dập mấy ngày nay, khó trách sẽ sinh ra bóng ma tâm lý, rồi bắt đầu sợ những thứ này, cô hiểu được mà.
Ừm. Hay cứ... đưa về thì hơn?
Dù gì thì anh ta cũng là con trai một của nhà họ Tiền.
Cuối cùng Tô Tái Tái cũng nhớ ra Tiền Tam chỉ có một đứa cháu trai mà thôi.
Vì thế cô âm thầm gật đầu, đồng thời nhặt lại cái lương tâm đã bị mình ném xuống đất hồi đời nào kia.
Nhưng cô vừa nói xong thì phát hiện Tiền Nguyên Nguyên đang trừng mắt nhìn mình, như muốn nói “Muốn nổi giận mà vẫn phải kính trọng thầy cô nên chỉ đành im lặng trừng mắt nhìn cô một cái mà thôi”.
Đến khi Tô Tái Tái nhìn về phía mình, anh ta mới lặng lẽ gật đầu với vẻ mặt có chút kỳ quái, tiếp đó nói: “Cô giáo, cô đi thong thả!”, anh ta khẽ cúi người chào cô rồi chậm rãi đi về ký túc xá của mình.
Tiền Nguyên Nguyên cũng không còn cách nào khác, mấy ngày nay bị Tô Tái Tái huấn luyện quá khắc nghiệt. Dù là một người bình thường đã có cường độ tập luyện cao như anh ta, cũng bị thương và đau nhức khắp người.
Tô Tái Tái nhìn theo bóng lưng của Tiền Nguyên Nguyên, nhún vai rồi đi trở về.
Sau khi chỉ còn một mình Tô Tái Tái, người giấy nhỏ lập tức chui ra khỏi mũ áo hoodie, trèo lên vai của cô rồi dùng tay chọc vào người cô.
Đợi khi cô đã quay lại nhìn mình, nó nhanh chóng đưa hai tay ôm má, làm ra vẻ đáng yêu.