Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 400

Unknown Chương 400

Này~ Bé cưng đã ở bên cạnh chị cả ngày nay rồi, chị không thưởng gì cho bé hết à?

Không chỉ có nó mà đám lệ quỷ cũng biến thành những chiếc vòi tròn trịa màu đen rồi chui ra. Như thể đang giơ tay đồng tình: “Chúng em cũng vậy...”

Tô Tái Tái làm sao không biết chúng nó có ý gì.

Cô vừa mỉm cười nói vài tiếng “Được”, vừa lấy hạt ngọc quỷ từ trong túi ra.

Cô xòe lòng bàn tay ra, trên đó có bảy tám hạt ngọc quỷ có kích cỡ và độ tinh khiết khác nhau.

Vì chúng là lệ quỷ ở dưới nước, nên phần lớn đều có màu xanh dương và xanh lá, hơn nữa còn mang nhiều oán khí nên trông càng lạnh lẽo hơn.

Chỉ trong chớp mắt, trên bề mặt của những hạt ngọc quỷ ấy chợt xuất hiện những giọt nước li ti.

Tô Tái Tái chỉ giữ lại ba viên, số còn lại giao cho người giấy nhỏ, để nó phân phát cho mọi người.

Đám lệ quỷ vui mừng không thôi, những chiếc vòi màu đen mà chúng nó biến ra không nhịn được mà lắc lư từ bên này sang bên kia, cực kỳ giống với hình ảnh tảo biển đung đưa trong gió.

Lại giống như một đàn chó bự đang phấn khích vẫy đuôi, nôn nóng giậm chân xuống dưới đất, chờ người giấy nhỏ chia đồ ăn vặt cho mình.

Trông rất là ngây thơ và đáng yêu!

Đừng gấp đừng gấp! Tôi sẽ chia công bằng!

Người giấy nhỏ hung dữ, rút kiếm nhẹ của mình ra, chuẩn bị phân chia hạt ngọc quỷ.

Sao mà không nôn nóng được chứ? Bọn nó đã ăn bánh bao ngọt mấy ngày rồi!

Đám lệ quỷ uất ức chớp mắt mấy cái.

Mặc dù bọn nó không kén ăn, ăn cái gì cũng được, nhưng mà… Cũng không thể cứ ăn bánh bao ngọt mãi như thế đâu!

Bánh bao ngọt sắp biến thành món duy nhất bọn nó không muốn ăn rồi!

Tô Tái Tái cười đi về ký túc xá, cô không hề ngại khi nghe bọn nó líu ra líu ríu ầm ĩ, ngược lại cảm thấy bọn nó chơi rất vui.

Khi về tới phòng, Tô Tái Tái đi tới chỗ chậu hoa nhỏ, nhìn kỹ một chút, rồi dùng tay đo đạc, cô phát hiện mầm thảo dược bên trong chậu hoa vẫn giữ nguyên chiều cao như cũ.

Trước đó cô đã bóp nát hạt ngọc quỷ rồi rải quanh chậu cây hình như chẳng có chút tác dụng nào.

“Mình cho ăn ít quá sao?” Tô Tái Tái xoa cằm, nhìn mầm cây trong chậu, lại lần nữa cảm thán loại thảo dược này thật sự khó chăm quá.

Người giấy nhỏ chia xong hạt ngọc quỷ thì bay qua, ghé lên đầu vai Tô Tái Tái, cùng cô ngắm nhìn mầm thảo dược.

Nó đang ngậm hạt ngọc quỷ trong miệng, gương mặt phồng lên, giống như thể đang ăn kẹo vậy, vui vẻ tới nỗi lúc lắc hai chân.

Nó thấy Tái Tái đang nghiên cứu thảo dược thì muốn xắn tay áo lên, rút kiếm nhẹ của mình ra để giúp đỡ cô.

Chắc chắn là vì bọn nó chưa xới đất đấy! Để em xới đất cho!

Bọn nó trong miệng người giấy nhỏ là khi Tô Tái Tái mới vừa dọn vào ở ký túc xá, cô ra cửa hàng giấy mua bốn hình nhân bằng giấy về.

Bình thường những việc vặt trong ký túc xá đều do bọn nó làm, bao gồm cả việc xới đất cho mầm thảo dược này.

Nghe người giấy nhỏ nói thế, bốn hình nhân giấy oan ức phản đối.

Bọn nó có xới đất, không có quên đâu…

“Đừng làm loạn, lo ăn đường của em đi.” Tô Tái Tái cười, đưa tay xách người giấy nhỏ đã giơ kiếm ra muốn nhảy xuống, dáng vẻ như muốn hô “Xông lên~!”

Cô cầm cổ áo nó, để lên ban công rồi nói: “Lo ăn đường của em đi.”

Hừ! Nó chỉ muốn giúp đỡ thôi!

Người giấy nhỏ ngồi trên mép ban công, chân trước chân sau đung đưa, trong miệng còn ngậm hạt ngọc quỷ, tỏ vẻ không phục.

Cứ ném món đồ chơi này cho người đàn ông cả người toàn mùi thuốc kia chăm sóc là được rồi! Chắc chắn ông ấy sẽ nuôi nó tốt thôi.

“Hả?” Một câu này khiến cô như bừng tỉnh.

Tô Tái Tái quay qua nhìn người giấy nhỏ, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

Thấy vậy, người giấy nhỏ có hơi hoảng hốt, nó cho rằng bản thân đã nói gì đó sai rồi.

Làm… Tính làm gì?

“Không, chẳng qua là chị cảm thấy lời em nói có lý lắm.” Tô Tái Tái vươn tay chọc chọc người giấy nhỏ, chọc tới nỗi nó mất thăng bằng, ngã “bẹp” qua một bên.

Cô vừa cười vừa nói: “Em trở nên thông minh rồi.”

Khích lệ đột ngột khiến người giấy nhỏ vốn đang nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh định hét “Tính làm gì” sửng sốt, nó khựng lại một chút, sau đó kiêu ngạo hất cằm, vô cùng đắc ý.

Đương nhiên rồi! Vốn dĩ nó rất thông minh đấy!


Bình Luận (0)
Comment