Thật à?
Đám lệ quỷ hóa ra mấy cái vòi màu đen tròn trịa, chậm rãi di chuyển lại gần người giấy nhỏ, nhìn trái nhìn phải, rồi lại nhẹ nhàng chọt chọt nó một cái.
Giống như thể bọn nó đang nghiên cứu người giấy nhỏ thông minh ở chỗ nào?
Hành động này khiến người giấy nhỏ tức giận tới nỗi hai tay vung lên tạo ra cơn gió lớn, đẩy cái đám quỷ sứ đáng ghét dám chất vấn nó ra xa.
Tô Tái Tái ở bên cạnh nhìn vậy thì nhịn không được cười thành tiếng.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm tinh mơ, Tô Tái Tái đã đi tìm Chu Phổ.
Chu Phổ đang bận bịu với đống đất, ông ấy ngẩng đầu lên nhìn, lập tức thấy Tô Tái Tái đang đứng bên cạnh bờ ruộng nhìn ông ấy vẫy tay cười hì hì.
Trong tay cô ôm một cái túi nhỏ, nhìn kỹ thì… Bên trong có một ít đất.
Chu Phổ cũng cười vẫy tay chào Tô Tái Tái, ông ấy quay đầu nhìn qua trợ thủ của mình là Thẩm An, để anh ấy ra đón đàn em.
Có điều không đợi Thẩm An đi qua, Tô Tái Tái đã đi tới chỗ ông ấy.
Chu Phổ thấy thế đành phải căn dặn: “Tiểu Tái, vừa mới tưới nước, cháu cẩn thận bờ ruộng trơn trượt.”
Tô Tái Tái ra dấu ý bảo cứ “yên tâm”, sau đó nhẹ nhàng đi tới gần.
Sau khi tới trước mặt ông ấy, cô để tạm cái túi nhựa lên bờ ruộng, ngồi xổm tại chỗ, nhìn Chu Phổ và Thẩm An bận rộn.
Nhìn một lát, cô lại ngó qua rau củ bên cạnh nói: “Thầy Chu, dưa leo bác trồng trông thật mọng nước.”
Chu Phổ cười, lập tức hiểu ý, quay qua nói với Thẩm An: “Đi nào, em đi hái cho đàn em ít dưa leo đi.”
Thẩm An đáp lời, anh ấy không chỉ hái dưa leo mà còn hái thêm cả hai quả cà chua nữa. Anh ấy rửa sạch, rồi dùng lá khoai môn đã được rửa sạch gói lại, đưa cho Tô Tái Tái.
Động tác Thẩm An nhanh nhẹn và thuần thục, làm gì giống cậu chủ cao quý của nhà họ Thẩm chứ.
Tô Tái Tái cảm ơn, cô bẻ dưa leo ra, cầm nửa quả trong tay, chậm rãi ăn.
Chu Phổ rửa tay sạch sẽ rồi mới đi lại gần, ngồi xuống bên cạnh Tô Tái Tái, cầm một nửa quả dưa leo còn lại, vừa ăn vừa hỏi cô: “Cháu có việc gì không?”
Bây giờ ông ấy xem như đã hiểu rõ, nếu không có việc gì cô gái nhỏ này sẽ không chạy tới chỗ này.
“À, cũng không có việc gì.” Tô Tái Tái nhún vai, dừng lại một chút rồi nói: “Chỉ là nhớ tới mấy ngày trước cháu có cho bác vài hạt giống, chúng nó thế nào rồi ạ?”
Hì hì, nói tới chuyện này ông ấy trở nên phấn khích hơn.
Chu Phổ vỗ đùi một cái vô cùng thích chí rồi nói với Tô Tái Tái: “Đều đã nảy mầm rồi. Đi, đi nào, bác dẫn cháu đi xem bọn nó.”
Ông ấy vừa đứng dậy vừa nói với Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, hạt giống cháu cho bác là loại gì thế? Mới có mấy ngày mà nó đã mọc mầm rồi, so với các thảo dược khác bác đang trồng thì tốt hơn nhiều, rất nghe lời.”
Chu Phổ nói tới đây mới phát hiện ra Tô Tái Tái không nói gì, ông ấy quay đầu lại nhìn cô, thấy đôi mắt cô hơi không tập trung, ông ấy nghi ngờ gọi thêm một tiếng: “Tiểu Tái?”
Giống như thể ông ấy không hiểu rõ vẻ mặt cô lúc này vậy.
Tô Tái Tái?
Tô Tái Tái nhìn thẳng vào mắt Chu Phổ, vẻ mặt kỳ lạ, sau đó cô yên lặng lắc đầu, nói “Cháu không sao” với ông ấy, lúc này mới chống đầu gối đứng dậy, cười ngọt ngào nói với Chu Phổ: “Thầy Chu, chúng ta nhanh đi thôi nào.”
Thái độ này, giọng điệu này so ra nhiệt tình hơn lúc nãy nhiều.
Tô Tái Tái khiến Chu Phổ chẳng hiểu gì cả, ông ấy xoa xoa cái ót, nhìn cô kỳ lạ, sau đó đáp lời đồng ý, quay người lại, tiếp tục dẫn Tô Tái Tái đi xem tình hình sinh trưởng của mấy hạt giống kia.
Còn về cái túi nhựa bị cô tùy tiện để trên bờ ruộng, nó đang nằm đó đợi chung với hai quả cà chua.
Thẩm An quay qua thấy thế liền gọi với theo Tô Tái Tái: “Đàn em, còn đồ trong túi nhựa của em thì sao?”
“À, đàn anh giúp em mở cái túi ra, đừng kín khí là được." Tô Tái Tái trả lời qua loa.
Thẩm An nghe Tô Tái Tái nói thế thì biết bên trong chắc là một mầm cây nào đó, cô cứ thế ném nó lại đó, thế là anh lắc đầu, nhanh chóng tìm một cái chậu hoa bằng nhựa tới để đổi mầm cây vào trong chậu mới được.
Tô Tái Tái xách nó tới đây thì chắc là cô chẳng còn kiên nhẫn để chăm nó rồi, nên mới muốn đưa tới cho Chu Phổ giúp đỡ chăm sóc.