“Cái này?”
Ánh mắt Thẩm An vẫn tiếp tục dán lên người Tô Tái Tái, vẫn là dáng vẻ như đang nằm mơ chưa tỉnh ngủ.
Tô Tái Tái thấy vậy hơi nghiêng đầu, chủ động hỏi thăm: “Sao thế?”
“Mầm thảo dược này là?” Thẩm An chỉ vào chậu hoa, không xác định được hỏi lại.
Còn Chu Phổ thì chậm rãi quay đầu qua nhìn Tô Tái Tái, vẻ mặt ông ấy lúc nãy còn bình thường, bây giờ cũng giống như thể đang nằm mơ giống như Thẩm An vậy.
Ông ấy hơi mở to mắt nhìn Tô Tái Tái, chờ đợi kết quả.
Tô Tái Tái:???
“Đúng rồi.” Tô Tái Tái gật đầu, linh hoạt và gãy gọn nói: “Đây là mầm nấm đông trùng hạ thảo.”
Cô dừng lại một chút, nhìn về phía Chu Phổ, nói: “Thầy à, làm phiền bác chăm nó giúp cháu, hôm nào cháu đưa cho bác một viên A Giao…” Cô còn chưa nói xong chữ Hoàn.
Hai tay Chu Phổ đã ôm lấy chậu hoa bằng nhựa, giống như thể đang ôm món đồ quý hiếm nào đó, vừa nhìn Tô Tái Tái vừa lùi về sau vài bước.
“???” Tô Tái Tái.
“Hì hì, Tiểu Tái à…” Tới khi Chu Phổ cảm thấy khoảng cách giữa hai người họ đã đủ xa, ông ấy ôm lấy chậu hoa, ngọt ngào gọi tên cô: “Thế này nhé… Hay là cháu chỉ cần cho bác một nửa viên A Giao Hoàn thôi nhé? Một nửa còn lại…”
Ông ấy nói tới đây thì nhìn đông trùng hạ thảo trong lòng một chút, bộ dáng yêu thương như đang ngắm nhìn người đẹp.
Ánh mắt ông ấy nhìn chậu cây lưu luyến không rời, nói với Tô Tái Tái: “Một nửa kia đổi thành nửa miếng đông trùng hạ thảo có được không?”
Ông ấy trông mong và cẩn thận giống như thể nếu Tô Tái Tái không đồng ý, ông ấy có thể hạ thấp hơn một chút, chỉ cần một phần tư thôi cũng được!
Thẩm An ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu.
Tô Tái Tái nhìn vẻ mặt hèn mọn của hai người họ, một lát sau cô nói: “Thầy Chu, bác xác định chỉ cần nửa miếng thôi sao?”
Hả? Tiểu Tái dễ nói chuyện như vậy sao, đồng ý rồi hả?
Chu Phổ vui mừng tột cùng, ông ấy và Thẩm An liên tục gật đầu!
“Được.” Tô Tái Tái đồng ý: “Vậy cháu chỉ cho bác nửa miếng thôi.”
Cô im lặng một chút rồi bổ sung: “Cháu còn định chia đôi với bác mà.”
“Cảm ơn Tiểu Tái! Cảm…” Chu Phổ mỉm cười cảm ơn được một nửa thì hơi khựng lại, ông ấy duy trì nụ cười nhìn Tô Tái Tái đang ngồi bên bờ ruộng ăn cà chua, lại lần nữa tìm lại giọng nói của mình.
Ông ấy yếu ớt hỏi: “… Tiểu Tái.”
“Vâng?” Tô Tái Tái ăn cà chua, hài lòng gật đầu.
“Cháu vừa mới nói…” Chu Phổ vẫn đang ngớ người ra: “Vốn là muốn chia đều sao?”
“Đúng vậy!” Tô Tái Tái quay qua nhìn Chu Phổ, nói năng lưu loát, cô chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội nhìn ông ấy, nói: “Nhưng thầy Chu đã nói chỉ cần nửa miếng, vậy thì…”
“Không không không không! Chia đều! Chia đều mà!” Chu Phổ ôm lấy chậu đông trùng hạ thảo, nhanh chóng nhảy tới trước mặt Tô Tái Tái, đôi mắt lóe sáng rạng ngời.
“Nhưng mà lúc nãy bác nói…” Tô Tái Tái nhíu mày nghi ngờ.
“Lời vừa nãy không tính.” Chu Phổ nhanh chóng lật mặt, đồng thời cười hì hì nhìn Tô Tái Tái, khẩn trương chuyển qua một chủ đề khác: "Tiểu Tái, bác có trồng không ít dưa hấu, để bác nói Tiểu An đi hái cho cháu nhé!”
Rốt cuộc Tô Tái Tái cũng không cười nữa, cô gật đầu trả lời: “Đồng ý!”
Vừa rồi cô chỉ trêu đùa thầy Chu mà thôi.
Khi Tô Tái Tái ôm bốn quả dưa hấu lớn về Đại học Thủ Đô, cô còn chưa vào cổng trường đã nghe thấy có người gọi: “Cô Tô!”
Vốn dĩ Tô Tái Tái không nghĩ người đó đang gọi cô, chỉ tùy tiện nhìn theo hướng tiếng kêu một cái, không ngờ lại thấy Đại Khôn Hào đang đứng bên cạnh một con xe sang trọng.
Cậu ta thấy cô quay qua nhìn mình, đôi mắt lóe sáng, vẫy vẫy tay với Tô Tái Tái.
Cậu ta nhanh chóng chạy tới, cười hì hì với cô.
Cậu ta hơi khựng lại, thấy trên tay Tô Tái Tái xách đồ thì vội vàng đỡ lấy, ân cần nói: “Cô Tô, em xách giúp cô.”
“Không cần đâu!” Tô Tái Tái lắc đầu, cô nói thêm: “Cậu xách không nổi.”
Không phải cô xem thường cậu ta mà thật sự là cậu ta không được.
Cái này…
Đại Khôn Hào chớp mắt mấy cái, cậu ta cảm thấy bọn họ không gặp nhau cũng một khoảng thời gian rồi, cô Tô vẫn cứ như thế… Rất giỏi đâm một nhát vào linh hồn người khác.
Ban đầu Tô Tái Tái cho rằng Đại Khôn Hào tới tìm Đại Vi, nhưng khi nói chuyện với nhau một hồi thì cô mới biết là cậu ta tới tìm mình.