Cô cảnh sát trẻ liếc Đồng Nhược Lý một cái, rồi đưa tay phủi phủi gì đó trên bờ vai.
Tên là Nhược Lý mà chẳng thấy có lý gì cả.
Nhưng xét thấy mẹ Đồng vẫn còn đang hôn mê, mà đồng nghiệp của mình cũng không biết phải làm sao thì cô ấy đành phải lấy một bình thuốc bột từ trong túi ra, nói Đồng Nhược Lý tránh ra một bên, sau đó đổ một ít bột thuốc từ trong bình ra tay.
Rồi ấn lên huyệt nhân trung của mẹ Đồng.
Đồng Nhược Lý giật mình, anh ta quát lớn lên một tiếng: “Cô làm cái gì đó hả?” sau đó định đưa tay nắm tay cô cảnh sát trẻ để ngăn cô ấy lại.
Có điều động tác của anh ta quá chậm, cô cảnh sát trẻ đã nhanh chóng tránh thoát ra được, sau khi cô ấy cất bình thuốc bột lại vào trong túi thì mới tức giận nói: “Anh tưởng tôi định làm gì? Đương nhiên là cứu mẹ anh rồi, anh không thấy à?”
“… Cô?” Đồng Nhược Lý trừng cô cảnh sát trẻ, chỉ tay vào mặt cô ấy nói: “Thái độ làm việc của cảnh sát các cô là vậy đó hả, tôi phải tố cáo cô mới được.”
Lúc này thì cô cảnh sát trẻ cũng không thèm đáp lại nữa, cô ấy liếc Đồng Nhược Lý một cái rồi thọc tay vào túi quần và đứng ở một bên, không nói lời nào.
Nhưng ba Đồng nãy giờ vẫn đang quan sát tình trạng của mẹ Đồng thì lại quát Đồng Nhược Lý một tiếng: “Được rồi.”
Đồng Nhược Lý đành phải miễn cưỡng thả tay xuống, quay sang nhìn mẹ Đồng.
Một lúc sau, mẹ Đồng đã tỉnh lại, ba Đồng vui mừng, vừa dùng tay quạt gió cho bà ta, vừa để cho bà ta dựa vào người ông ta rồi nói: “Bà tỉnh rồi đấy à?”
Đồng Nhược Lý ở bên cạnh cũng vội vàng kêu một tiếng: “Mẹ.”
Mẹ Đồng vừa mới tỉnh lại sau cơn sốc nên có hơi ngơ ngơ, chờ tới khi nhìn thấy chồng và con trai mình thì bà ta mới nhớ tới con gái cưng của bà ta đã chết rồi, giọng bà ta run rẩy nhìn con trai mình: “Nhược Lý à…”
“Mẹ, con ở đây nè mẹ.” đôi mắt Đồng Nhược Lý cũng đỏ lên, anh ta nhanh chóng nắm lấy tay mẹ mình rồi ngồi xổm xuống trước mặt bà ta.
Nhưng mẹ Đồng hoàn toàn không cảm nhận được sự quan tâm của anh ta, hai mắt bà ta đờ đẫn, nước mắt tuôn trào: “Em gái con… em gái con chết rồi…”
Câu sau là mẹ Đồng dùng hết sức lực để hét lên, bà ta vừa dùng tay đấm ngực vừa khóc vừa gọi tên Đồng Nhược Thiến: “Con gái ơi… con gái cưng của mẹ ơi…”
Cô cảnh sát trẻ đứng ở bên cạnh cũng có chút xúc động, cô ấy nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn người nhà họ Đồng.
Cô ấy là người do Lục Bộ phái tới để xử lý các vấn đề hậu cần, cho nên cô ấy không hề có chút thương tình nào đối với cái chết của Đồng Nhược Thiến.
Dù vậy thì khi thấy người nhà của cô ta đau khổ vì cái chết của cô ta đến vậy thì cũng không tránh khỏi bị bọn họ làm xúc động lây, làm cho cô ấy cũng có hơi muốn khóc.
Quả thật là vừa ghê tởm vừa thương cảm.
Nếu như Đồng Nhược Thiến biết được người nhà của cô ta sẽ đau khổ đến vậy vì cái chết của cô ta thì không biết cô ta có hối hận với những gì mình đã làm hay không?
Nhưng bây giờ thì cô ta cũng đã chết rồi, câu hỏi này không có ai có thể trả lời được.
Cô cảnh sát trẻ xoa xoa mũi, sau đó mới quay đầu lại nhìn về phía ba người nhà họ Đồng nói: “Ông Đồng, xin lỗi vì phải cắt đứt mọi người. Nhưng mà nếu như mọi người không thấy có vấn đề gì thì…”
Cô ấy hơi dừng lại rồi quay sang lấy biên bản xác nhận từ trong tay đồng nghiệp, đưa cho ba Đồng: “Phiền ông hãy ký xác nhận vào biên bản này.”
Ánh mắt ba Đồng dần dần kéo tới tập biên bản, đôi tay run run, vừa định nhận lấy chuẩn bị ký tên lên thì Đồng Nhược Lý đã đứng bật dậy, giật lấy tập biên bản rồi xé nó tan tành thành từng mảnh nhỏ.
Anh ta vừa xé vừa chửi bới: “Cái gì mà không có vấn đề hả? Tôi thấy vấn đề lớn nữa là đằng khác! Người của Huyền Học Viện đâu?! Viện trưởng đâu?! Sao không ai đến hết vậy?!
Một người đang sống sờ sờ ra đó, thế mà sau khi đến trường học của mấy người xong thì không còn nữa, thử hỏi sao mà không có vấn đề gì được?! Chắc chắn là em gái của tôi đã bị người ta hại chết!”
Đồng Nhược Lý la hét một hơi, tiếp đó ném biên bản xác nhận xuống đất một cái thật mạnh.
Cô cảnh sát trẻ kinh ngạc nhìn tờ biên bản đã bị xé nát, lại ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, kìm nén cơn giận, nói: