“Anh Đồng à, anh nhìn cho kỹ nhé! Đây không phải là nơi mà anh có thể giở thói ngang ngược đâu, hơn nữa chúng tôi đã xác minh qua camera rồi, quả thực là do cô Đồng Nhược Thiến vô tình té ngã, đập đầu vào tường rồi dẫn tới cái chết ngoài ý muốn.”
“Hôm ấy là cuối tuần, trong ký túc xá có ít người nên không ai kịp thời phát hiện ra cả. Đây chỉ là một sự cố bất ngờ thôi! Vả lại Phù... viện trưởng cũng đang trên đường tới đây rồi!”
Còn chưa nói hết, Đồng Nhược Lý lập tức lớn tiếng phản bác: “Tôi không tin là ngoài ý muốn gì hết!”
Cô cảnh sát trẻ nổi nóng, nghiêm mặt nói: “Vốn dĩ tôi định đợi sau khi bên phía gia đình ký biên bản xác nhận xong thì sẽ đưa mọi người đi xem camera. Nhưng nếu sự việc đã thành ra thế này.”
Cô ấy dừng một chút, quay đầu nhìn về phía ba Đồng: “Ông Đồng, hay là mời gia đình ông đi xem camera trước rồi hẳn ký nhé?”
Ba Đồng gật đầu, đỡ vợ đứng dậy rồi đáp: “Vậy làm phiền cô rồi.”
“Không sao.” Cô cảnh sát trẻ nói xong, liếc nhìn Đồng Nhược Lý một cái, lại nói tiếp: “Mời mọi người đi theo tôi.”
Đến khi ba người nhà họ Đồng lục tục theo sau thành viên Lục Bộ rời đi, bước về phía căn phòng chuyên lưu trữ các loại chứng cứ bằng video do camera ghi lại, mấy người còn lại không khỏi đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn nhau.
“... Tôi cảm thấy Lục Bộ tốt hơn bộ phận thông thường như chúng ta nhiều. Đặc biệt là khi gặp phải loại người như vừa rồi, thật là hả giận!” Thái độ cứng rắn đến mức khiến người ta có động lực hẳn lên.
Người đồng nghiệp lắc đầu nói: “Bộ phận đó không dễ vào đâu, có điều nếu anh muốn thì có thể theo dõi tình hình tuyển dụng trong nội bộ vào tháng chín này. Hằng năm họ sẽ tuyển một nhóm người trong nội bộ đấy.”
“Thật sao?! Vậy tới lúc đó tôi phải đi đăng ký mới được!” Người đàn ông vui vẻ nói.
Vừa dứt lời, đồng nghiệp lại lên tiếng nhắc nhở: “Nhưng mà anh phải chuẩn bị tinh thần đó nha. Công việc ở bộ phận của bọn họ không hề nhẹ nhàng như của chúng ta đâu, hơn nữa nguy hiểm...”
“Là sao?”
“Ý là xác suất mà họ đối mặt với nguy hiểm cao hơn chúng ta nhiều đó. Nói chung là đến lúc ấy anh để ý thì sẽ biết thôi.”
Đồng nghiệp nói đến đây, thấy bốn người trước mặt đã đi xa, vội vã chạy theo rồi thúc giục đồng đội: “Chuyện này để từ từ nói tiếp, bây giờ giải quyết vấn đề trước mắt cái đã.”
Mọi người nghe xong gật đầu, nhanh chóng đi theo sau.
Đoàn người đang trên đường đến phòng camera thì cuối cùng Ngô Thẩm Văn cũng tới.
Đồng Nhược Lý lại tranh cãi với ông ấy một trận, sau khi những người xung quanh lên tiếng khuyên giải thì anh ta mới lấy lại bình tĩnh và bắt đầu quan sát camera.
Mà lúc này, thành viên Lục Bộ đã cầm sẵn bình thuốc bột trong tay, đề phòng mẹ Đồng lại ngất xỉu khi chứng kiến cảnh con gái mình qua đời.
Nhưng không ngờ ba Đồng thì đứng không vững phải ngồi sang một bên, còn mẹ Đồng lại đứng yên và bình tĩnh đến lạ thường. Thậm chí còn yêu cầu phát lại video mấy lần.
Đến khi đã xem đi xem lại đến lần thứ ba, xác nhận Đồng Nhược Thiến qua đời là do tai nạn ngoài ý muốn, Đồng Nhược Lý mới không tiếp tục làm ầm lên như ban nãy nữa mà ngơ ngác ngồi ở một bên.
Lúc này cô cảnh sát trẻ lại lấy một biên bản xác nhận mới ra, nhìn ba người nhà họ Đồng rồi hỏi: “Ông Đồng, bây giờ ông có thể ký rồi chứ?”
Ba Đồng suy sụp tinh thần ngồi yên tại chỗ, nặng nề gật đầu.
Ký tên xong xuôi, cô cảnh sát trẻ lập tức đưa biên bản xác nhận cho đồng nghiệp, nhờ anh ấy mang về nộp, đồng thời giúp nhà họ Đồng xử lý thi thể của Đồng Nhược Thiến.
Ngô Thẩm Văn chạy vọt tới trước mặt ba Đồng, quỳ gối, áy náy nói: “Tôi rất xin lỗi đã để xảy ra chuyện này, có lỗi với ông Đồng.”
Ba Đồng xua xua tay, cả người chẳng còn sức lực nói: “Cũng không thể trách viện trưởng được, đây là… Chuyện ngoài ý muốn.
Là do con gái tôi… Đây là kiếp nạn trong số mệnh của nói.” Nói tới phần sau, giọng nói ba Đồng đã nghẹn ngào rơi lệ.
Ngô Thẩm Văn nhanh chóng trấn an ba Đồng, sau khi ông ta bình tĩnh lại mới đứng dậy, chuẩn bị dẫn con gái về nhà.
Lúc cả đám người sắp mở cửa đi ra ngoài, lúc này Đồng Nhược Lý mới phát hiện ra mẹ Đồng có hơi khác thường.
Anh ta quay qua nhìn bà ta, thấy mẹ Đồng vẫn còn đứng đó, nhìn chằm chằm vào video giám sát thì nghi ngờ lên tiếng gọi bà ta: “Mẹ ơi?”