Lực đạo và chiều cao vừa đúng để cho Đại Vi có thể bắt lấy được dễ dàng.
Vừa nói vừa nhìn về phía Nhện Mặt Quỷ, khiến cho nó giật mình một cái, nó nhanh chóng chạy tới chỗ một cuộn len khác, dùng chân nhện đâm vào, cuối cùng dơ bốn cái chân kèm bốn cuộn len lên đầu rồi lạch bạch bò ngang như cua vào lại trong phòng.
Trông vẻ rất ngoan, chẳng giống kẻ vừa rồi nhảy lung tung trong phòng lúc nãy tí nào.
Hai tay Đại Vi ôm cuộn len, ánh mắt sáng ngời và ngưỡng mộ nhìn Tô Tái Tái, một lúc sau thì cô ấy một giật mình rồi mới bĩu môi nói: “Tiểu Tái, em lại trêu chị rồi.”
Đại Vi hơi dừng lại rồi mới chỉ vào Nhện Mặt Quỷ nói: “Chị chỉ nghĩ là lâu rồi không có làm đồ thủ công, định đan cho Diện Diện một bộ quần áo hình con ếch, chờ tới mùa đông thì nó còn có đồ mặc cho ấm.
Nhưng không ngờ nó lại chẳng biết điều gì cả, chẳng những không biết ơn chị mà còn muốn chạy nữa.”
… Hứ! Bà đừng có nghĩ là tui không nhận ra được bà đang âm mưu biến tui thành búp bê để bà chơi đồ hàng nhé.
Nhện Mặt Quỷ vừa chỉ chỉ vào cái mũ hình con ếch vừa nhảy qua trái qua phải, dường như đang mắng chửi Đại Vi.
Thế nhưng khi thấy Tô Tái Tái nhìn về phía nó thì nó lập tức biến thành một bé nhện hiền lành ngoan ngoãn.
“… Trông cũng dễ thương đấy.” Tô Tái Tái theo hướng chỉ của Đại Vi mà nhìn về phía Nhện Mặt Quỷ rồi cười nói.
“Dễ thương mà, đúng không?” Đại Vi nhận được sự tán thành thì vô cùng đắc ý, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Nhện Mặt Quỷ, sau đó búng lên đầu nó một cái: “Chỉ có em là không biết xấu đẹp gì thôi.”
… Hừ! Không cho phép bà đụng lên đầu tui. Nhện Mặt Quỷ nhảy sang một bên, tránh né tay Đại Vi.
Lúc bọn họ đang trêu chọc nhau thì Tô Tái Tái nhìn về một đống ruy-băng, cuộn len, kim chỉ kéo các loại lung tung rối loạn ở trên bàn, cô cười nói: “Giờ em mới biết đàn chị Đại còn có sở thích này đấy.”
Tô Tái Tái vừa nói vừa cầm lên con búp bê mà Đại Vi mới làm được một nửa, cảm thấy khá thú vị.
“Dễ thương nhỉ?” Đại Vi cười: “Nếu em thích thì chị sẽ làm một cái tặng em.”
“Được ạ.” Tô Tái Tái cũng không khách khí với Đại Vi, nghĩ tới người giấy nhỏ thì đưa tay đo một kích thước cho Đại Vi xem rồi nói: “Có thể làm một con lớn nhỏ cỡ này được không chị?”
“Chuyện nhỏ.” Đại Vi vỗ vỗ ngực đảm bảo.
Cô hơi dừng lại một chút rồi nhìn Tô Tái Tái cười gượng nói: “Tiểu Tái, em sẽ không khinh thường chị vì chị làm mấy thứ này giống người khác đấy chứ?”
Tô Tái Tái nghe thế thì khá ngạc nhiên: “Sao lại thế ạ? Em thấy chị rất giỏi luôn á.”
Nói tới đây thì Tô Tái Tái hơi dừng lại một chút, chỉ về phía con búp bê mới được làm có một nửa rồi nói tiếp: “Dù cho chỉ là một con búp bê nhỏ này thì cũng có thể là một khế ước với quỷ rất mạnh đó.”
“Thật sao?” hai mắt Đại Vi tỏa sáng, cô ấy lập tức vui vẻ nói với Tô Tái Tái: “Chị không giống với Khúc Nhiên, cậu ấy thích làm máy móc, còn chị thì lại thích làm mấy thứ nhỏ nhỏ xinh xinh như thế này, thậm chí còn muốn…”
Cô ấy hơi dừng lại rồi nhìn về cây kim may ở trên bàn nói: “Nếu như chị có thể rèn ra được một bộ kim may cho mình thì tốt quá rồi, như thế thì sau này chị có thể may được nhiều thứ xinh xắn hơn nữa.”
Người nói vô tâm, người nghe lại có ý, nghe Đại Vi nói xong thì trong đầu Tô Tái Tái đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô: “…A.” một tiếng,
“Em sao thế?” Đại Vi nghe thế thì vội hỏi.
“… Không có gì ạ, tại tự nhiên em nghĩ tới một số việc thôi ạ.”
Tô Tái Tái gãi gãi cằm hơi nghĩ một lát, sau đó cô mới ngẩng đầu nhìn Đại Vi hỏi: “Đàn chị Đại, chị có sợ quỷ con nít không?”
Đại Vi nghe Tô Tái Tái nói thế thì mặt không có một chút cảm xúc nào chỉ chỉ về phía Nhện Mặt Quỷ đang cố gắng thoát khỏi cái mũ ếch.
Tự nhiên bị nhắc tới khiến cho Nhện Mặt Quỷ hơi dừng lại một chút.
Sau đó nó lập tức trừng mắt nhìn Đại Vi.
… Gì đó? Gì mà chỉ người ta đó hả?
“Em xem đi, ngay cả Nhện Mặt Quỷ mà chị còn không sợ thì sao có thể sợ quỷ con nít được chứ.” Đại Vi tỏ vẻ chả có gì phải sợ cả.
???
Ý bà là gì hả? Bà tin tui cắn bà không đó.