Nhện Mặt Quỷ hơi ngơ một lúc rồi bắt đầu nhảy qua lại, nó đưa hai chân trước lên quơ quơ trên không trung.
Ngon thì nhào dô làm một trận nè.
… Tiếc là bây giờ không có ai để ý tới nó cả.
“Thế à…” Tô Tái Tái nghĩ nghĩ một lúc rồi thò tay ra sau mũ áo, sau khi nhận được cái chuông do người giấy nhỏ ném tới tay thì đưa luôn cái chuông cho Đại Vi: “Thế thì cho chị cái này nè.”
“Hở? Đây là cái gì vậy?” Đại Vi nhận lấy có chút khó hiểu, cô ấy thử lắc lắc một cái nhưng không nghe thấy chuông kêu, thế nên lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Tái Tái.
“Ừm… xem như là trả tiền công trước cho chị.” Tô Tái Tái suy nghĩ một chút rồi nói.
Tiền công?
Đại Vi nhìn Tô Tái Tái rồi lại nhìn về phía cái chuông.
“Đợi vài hôm em muốn nhờ chị giúp rèn một bộ kim châm cứu trung y. Cho nên dùng cái này để trả tiền công cho chị.” Tô Tái Tái chỉ về phía cái chuông nói.
“Nhờ chị rèn cho hả?” Đại Vi trợn to mắt hỏi lại, vẻ mặt khó tin dùng ngón tay chỉ về phía mình.
Thấy Tô Tái Tái gật đầu thì lập tức xua tay: “Không được, không được, chị chưa rèn thành công lần nào hết á.”
“Chị đừng lo quá, đàn chị Khúc có kinh nghiệm mà, chị ấy sẽ giúp chị.” Tô Tái Tái cười an ủi cô ấy. “Với cả…”
“Có em ở đây thì chị khó mà thất bại được lắm.”
“…” Đại Vi.
Tiểu Tái à, câu này của em nghe… oách đấy nhỉ.
***
Mặt khác, Bạch Ngữ Dung và mười mấy bạn học trong lớp đang cùng nhau đi tới hiệu thuốc của Chu Phổ.
Hôm nay không chỉ có mình Chu Phổ, mà cả Thẩm An cũng tới, điều này khiến hai mắt Bạch Ngữ Dung sáng rực lên như đèn pha, chẳng biết đang mưu tính chuyện gì nữa.
Có điều lúc này mấy sinh viên còn lại đang bận nói đùa với Chu Phổ nên không ai chú ý tới dáng vẻ này của cô ta cả.
“Thầy Chu ơi, thầy lại lấy danh nghĩa dạy bọn em nhận biết mầm thảo dược để sai bọn em nhổ cỏ giúp thầy nữa rồi.”
Vừa dứt lời, mọi người lập tức bật cười thành tiếng, tới cả Chu Phổ cũng vui vẻ cười theo.
Sau đó, ông ấy giả vờ tức giận quát: “Đi mau lên.” Rồi lại nói thêm: “Thầy con đang lo mấy đứa bọn em sẽ nhìn nhầm mầm thảo dược của thầy là cỏ dại mà nhổ hết đây này.”
May là ai ai cũng hiểu hai bên chỉ đang đùa giỡn mà thôi, vì thế sau một trận cười khoái trí, Chu Phổ vỗ tay thật lớn, nói: “Đủ rồi ha, đến giờ các vua hề nhí nghiêm túc làm việc rồi đó, mau theo thầy ra vườn nào.”
Mọi người đồng thanh ứng tiếng trả lời, rồi lại quay sang cười đùa với nhau sau lưng Chu Phổ, nhìn dáng vẻ vui sướng này của họ, trông chẳng giống đi học, trái lại giống đang đi cắm trại hơn.
Thẩm An nhìn dáng vẻ mừng rỡ hân hoan này của đàn em, lại liên tưởng đến lúc đi thi, bọn chúng sẽ sầu thúi ruột vì phải ngồi phân biệt một đống thảo dược na ná nhau, khóe môi lại không kiềm được cong lên, nở nụ cười tươi rói.
… Tới lúc thi kiểu gì mấy đứa cũng sẽ đổ lệ cho xem.
Trong lúc anh ấy đang nghĩ ngợi vẩn vơ, bên tai bỗng truyền tới một giọng nói rụt rè, pha lẫn chút yếu ớt: “Đàn anh Thẩm ơi…”
Thẩm An sợ ngây người, vội quay đầu nhìn, khi thấy chẳng biết từ lúc nào mà Bạch Ngữ Dung đã đứng ngay sát cạnh mình, anh ấy khẽ gật đầu chào, đặng hỏi thăm: “Có gì không em?”
Vừa hỏi, anh ta vừa lặng lẽ dịch người sang bên cạnh vài bước, kéo giãn khoảng cách với Bạch Ngữ Dung.
Thẩm An đã quen với hương hoa, hương cỏ tươi mát, hoặc là mùi thuốc gay mũi, nên giờ khi ngửi thấy mùi nước hoa trên người Bạch Ngữ Dung thì bỗng có chút khó chịu.
Tuy rất dễ ngửi, nhưng… lại mang tới cảm giác ngọt ngấy.
Bạch Ngữ Dung thấy anh ấy lén lút tránh né mình thì thoáng cụp mắt, lúc ngẩng đầu lên lại biến trở về dáng vẻ ngây thơ lúc trước: “Em muốn hỏi đàn anh là… Lát nữa chúng ta phải thay giày đúng không ạ? Nhưng em…”
Cô ta ngập ngừng vài giây, cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân mình, xấu hổ nói tiếp: “Đây là lần đầu tiên em học tiết của thầy nên không có mang theo giày tới đây ạ.”
Nghe Bạch Ngữ Dung nói vậy, Thẩm An vô thức lần theo tầm mắt của cô ta, cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
Lúc thấy đôi giày đế bằng lộ ngón của cô ta, anh ấy thoáng sửng sốt.
… Không ngờ Bạch Ngữ Dung không chỉ sở hữu vóc dáng xinh đẹp mà làn da cũng vô cùng mịn màng, tới mấy ngón chân cũng ưa nhìn cực kỳ.