Thẩm An vội vàng dời mắt, nhìn thẳng về phía Bạch Ngữ Dung, nghiêm túc trả lời: “Yên tâm đi, lúc nào thầy Chu cũng chuẩn bị giày mới cho sinh viên mới hết. Cỡ giày của em bao nhiêu?
Để tôi đi lấy giúp em một đôi. Sau đó em chỉ cần viết tên mình lên trên là từ giờ trở đi, đôi giày đó sẽ thuộc về em.”
“Dạ, làm phiền đàn anh Thẩm rồi.” Bạch Ngữ Dung mỉm cười rạng rỡ, hai gò má ửng hồng, đôi mắt lóng lánh nước nhìn Thẩm An chằm chằm.
Thú thật, đôi mắt to tròn, lúng liếng đó của cô ta thật sự rất mê người.
Thẩm An chớp mắt vài cái, hoảng loạn gật đầu rồi vội xoay người đi nhanh như bay, muốn mau mau lấy giày về cho Bạch Ngữ Dung.
Bạch Ngữ Dung nhìn theo bóng lưng dần xa của Thẩm An, khóe môi khẽ cong lên, để lộ ý cười đắc chí.
Vài giây sau, cô ta mới nghiêm mặt, khôi phục biểu cảm như bình thường, rồi nhanh chân đuổi theo các bạn.
Sau khi đoàn người đến cạnh khu vực trồng thảo dược, quả nhiên Thẩm An đã cầm sẵn một đôi ủng chống nước mới toanh trong tay, vừa đưa cho cô ta vừa nói: “Của em đây.”
“Dạ, cảm ơn đàn anh.” Bạch Ngữ Dung mỉm cười ngọt ngào nhận lấy, sau đó ngồi xuống chiếc ghế xếp nhỏ đặt kế bên, chuẩn bị đổi giày.
Tiếc là ngay lúc cô ta định để lộ phần mắt cá đã khiến Thẩm An bị hớp hồn ban nãy thì Thẩm An lại gật nhẹ đầu chào, rồi tức tốc xoay người đi về phía Chu Phổ đang bị đám sinh viên bao vây.
… Anh ấy là học trò, cũng là trợ lý của thầy, tất nhiên phải đi theo giúp đỡ thầy rồi.
Phản ứng này của Thẩm An khiến Bạch Ngữ Dung sững sờ.
Cô ta cắn nhẹ môi dưới, để lộ biểu cảm không cam tâm, thế là vội vàng xỏ chân vào đôi ủng chống nước, rồi giả vờ “A” một tiếng, khiến Thẩm An phải ngoái đầu lại nhìn cô ta.
“Sao vậy?” Thẩm An bình tĩnh nhìn Bạch Ngữ Dung diễn kịch, cất giọng lạnh lùng hỏi.
“Xin lỗi đàn anh nhiều, nhưng đôi này…” Bạch Ngữ Dung duỗi chân ra cho anh ấy xem, còn khẽ cắn môi, cụp mắt, lí nhí bảo: “... Hình nhu có hơi lớn ạ.”
Thẩm An lặng yên nhìn Bạch Ngữ Dung một lúc lâu, tới tận khi Bạch Ngữ Dung bắt đầu nghi ngờ sức quyến rũ của bản thân, thì Thẩm An mới thở phào một tiếng, nói: “Vậy để tôi dẫn em qua lều cho em tự chọn.”
Trên giàn hoa trong lều lớn có treo vài chậu cỏ Vọng Bắc Đông mà đàn em Tô trồng cho thầy, ngoài ra còn có hơn mười chậu gạo lứt lận đấy.
Tuy đã được đậy kín và đặt ở góc khuất, nhưng Thẩm An vẫn thấy không yên tâm khi để Bạch Ngữ Dung qua đó một mình.
Lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thật thì sao?
Có điều, trong mắt Bạch Ngữ Dung thì đề nghị đi cùng của anh ấy lại mang hàm ý khác.
Cô ta cười thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn giả vờ rụt rè, gật đầu đáp: “Dạ.”
“Đi theo tôi.” Thẩm An nói một câu, rồi lập tức xoay người đi trước, không thèm để ý xem Bạch Ngữ Dung có đuổi kịp hay không.
Bạch Ngữ Dung tưởng anh ấy đang thẹn thùng, vội xách giày lên, yểu điệu hô một câu: “Đàn anh, chờ em với ạ.”
Rồi ba chân bốn cẳng chạy theo.
Cùng lúc này, ở nhà họ Nghiêm cách đó không xa.
Tô Tái Tái đưa cho cô Nghiêm, tức Ôn Liễu, mấy cái túi.
“Trong này có gì thế?” Ôn Liễu vừa vươn tay nhận, vừa tò mò hỏi.
“Mầm cây ạ.” Tô Tái Tái đáp, rồi cúi đầu nhìn chú mèo con đang cọ tới cọ lui dưới chân mình.
… Từ lúc cô mới vừa bước vào cửa, chú mèo con này đã lập tức lảo đảo chui ra từ bụi cỏ kế bên chậu hoa, sau đó chạy vèo vèo xuống cầu thang, tới bên chân Tô Tái Tái, ra sức kêu “Meo meo meo”.
Ôn Liễu thấy Tô Tái Tái trả lời chung chung, lập tức hiểu ra cô không muốn giải thích quá rõ ràng, bèn cười tủm tỉm cất túi mầm đi, sau đó cúi đầu cùng cô ngắm mèo con.
Thấy nó thoải mái kê mông ngồi trên mu chân Tô Tái Tái, bà ấy không kiềm được mà che miệng cười vài tiếng, lại ngẩng đầu nói với cô: “Xem ra nhóc mèo này cũng biết em là người đã cứu nó đấy.”
“Dạ, tính ra cũng ngoan lắm ạ.” Tô Tái Tái cất tiếng trả lời, rồi khom người ôm nó lên, dùng khuỷu tay một bên giữ chặt, tay còn lại thì gỡ mấy cái lá trên lưng nó xuống.
… Chắc là do ban nãy mèo con lăn lộn trên đất nên vô tình dính phải.
Tô Tái Tái ôm nó vào lòng, chơi với nó một lát rồi mới thả xuống đất, sau đó đứng dậy, hỏi: “Cô Nghiêm ơi, thầy Nghiêm bao giờ về ạ?”