Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 437

Unknown Chương 437

Trong lúc Tô Tái Tái nghĩ thầm trong lòng như thế, Chu Phổ thấy Tô Tái Tái không hề để ý Bạch Ngữ Dung thì lập tức kể ra toàn bộ sự việc cho Nghiêm Thanh nghe.

Nghiêm Thanh nghe xong thì cau mày quát: “Còn nhỏ mà đã như thế thì lớn lên còn như thế nào nữa?!”

“Thầy Nghiêm à, thật ra bây giờ cô ta cũng có nhỏ gì cho cam đâu ạ.” Tô Tái Tái đứng một bên cười hì hì nói, nhìn qua rất giống đang châm thêm dầu vào lửa.

“Đây là hạt giống tốt trong miệng phó viện trưởng Tôn đó hả?” Nghiêm Thanh cười lạnh: “Tôi nhất định phải làm cho ra lẽ chuyện này mới được.”

Ông ấy dừng một chút rồi quay sang nói với Chu Phổ: “Sư đệ, chúng ta đi thôi.”

Chu Phổ gật đầu, trước khi đi còn nhìn Tô Tái Tái một cái.

Nói thế nào đi chăng nữa thì nhà họ Bạch cũng có ơn với ông ấy, lại thêm chuyện Tô Tái Tái thường hay tặng đồ cho mình, tóm lại phải xem ý của con bé như thế nào đã.

Thấy Chu Phổ nhìn mình chằm chằm, Tô Tái Tái hoang mang một lúc rồi mới ngộ ra, cô gật đầu, thản nhiên nhún vai một cái rồi mở miệng:

“Thầy Chu, bác không cần kiêng dè gì cháu đâu. Cả nhà họ Bạch trừ bà nội ra thì không còn ai có liên quan gì với cháu hết.”

Cô cười tủm tỉm bổ sung: “Thậm chí còn có thù oán với cháu nữa kìa, cho nên… lúc hai người tới “kiếm chuyện” với cô ta thì đừng quên “giẫm” cô ta hai cái thay cho cháu nhé.”

Em sẽ ở đây cổ vũ cho mọi người!

-------

Đùa chút cho vui chứ thật ra Tô Tái Tái chỉ muốn để hai người Chu Phổ và Thẩm An chạy đến Huyền Học Viện để bắt quả tang Bạch Ngữ Dung trước mà thôi, nếu không bắt được thì khiến cô ta tức anh ách trong bụng cũng không tồi chút nào.

Còn Nghiêm Thanh thì sẽ có nhiệm vụ dẫn Tô Tái Tái đến nơi đang để Ôn Phục Tử.

Nghiêm Thanh là sư huynh của Chu Phổ, cho nên ông ấy có thể ra vào nhà kính tùy thích.

Thậm chí lúc trước khi Chu Phổ mới mang Ôn Phục Tử về và lén lút khoe với ông ấy, vị trí trồng nó cũng là do cả hai thảo luận hồi lâu mới chọn được.

Hơn nữa bộ dáng ban đầu của Ôn Phục Tử trông xám xịt và xấu tợn, lại còn được đặt ở một góc cho nên dù đã trồng lâu như thế nhưng các học sinh đến đây học tập không có ai chú ý tới nó cả.

Nhưng nào có ai ngờ Bạch Ngữ Dung lại phát hiện ra, hơn nữa còn dứt khoát cắt ngang thân trộm hết nguyên cây cơ chứ!

“Là chậu này đây.” Nghiêm Thanh đặt cái chậu trồng Ôn Phục Tử lên bàn gỗ cho Tô Tái Tái xem.

Nghiêm Thanh nhìn phần gốc bị bứt trụi ngay sát mặt đất, càng nhìn càng tức: “Con nhỏ Bạch Ngữ Dung này thiếu điều muốn nhổ tận gốc Ôn Phục Tử luôn rồi!”

Nói xong, ông ấy và Tô Tái Tái còn cẩn thận quan sát hồi lâu, cuối cùng chỉ đành nhụt chí bảo: “Đến một cái lá cũng không còn!”

Ôn Phục Tử có một đặc tính rất kỳ quái, không giống những loài cây khác chỉ cần còn rễ thì dù có bị bứt trụi vẫn có thể ra lá non mới, Ôn Phục Tử giống những bé thú nhỏ nhát gan hơn, nếu bị tổn thương thì sẽ không bao giờ chịu mọc thêm lá mới nữa.

Rễ của nó sẽ dần bị thối rữa, cuối cùng biến thành những đốm mốc đen.

Nhưng nếu Ôn Phục Tử vẫn còn dù chỉ một chiếc lá hoàn chỉnh thì nó sẽ cố gắng sống sót vì chiếc lá cuối cùng này.

Đáng tiếc bây giờ Bạch Ngữ Dung đã bứt trụi toàn bộ, cho nên cây Ôn Phục Tử này thật sự đã hết đường cứu chữa rồi.

“Hạt giống của Ôn Phục Tử rất khó tìm, hơn nữa một tháng rưỡi sau là tới hội đánh giá đan dược rồi, cho dù sư đệ có tìm được hạt giống mới thì... cũng đã không còn kịp nữa.”

Nghiêm Thanh nhíu mày, lắc đầu thở dài: “Sư đệ đã bỏ không ít công sức để giúp Tiểu An luyện ra được “đan dược cấp thấp”, thế mà bây giờ lại...”

Nghiêm Thanh càng nói càng cảm thấy ứa gan, cuối cùng quyết định đứng lên chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong nhà kính, dùng hành động này để giảm bớt sự khó chịu trong lòng.

Bởi vì nếu không làm thế, chỉ sợ ông ấy phải đá đổ mấy chậu cây mới hả giận được.

Chờ một lát, Nghiêm Thanh mới phát hiện Tô Tái Tái đã im lặng hơi lâu, ông ấy quay đầu lại nhìn cô một cách khó hiểu, lúc này mới thấy cô đang cầm một cái xẻng nhỏ chuẩn bị đào phần rễ của Ôn Phục Tử lên.

Nghiêm Thanh sửng sốt, vội vàng mở miệng: “Tiểu Tái à, hay là mình chờ sư đệ về rồi hãy làm được không em?”


Bình Luận (0)
Comment