Tuy nói gốc Ôn Phục Tử này đã không còn cứu được nữa, nhưng dù thế nào thì nó cũng thuộc sở hữu của Chu Phổ mà.
Nhưng ông ấy chỉ vừa mới dứt câu thì Tô Tái Tái đã đâm đầu xẻng xuống rồi xúc phần rễ dính đầy đất của Ôn Phục Tử lên, động tác rất cẩn thận để tránh làm hư hao bộ rễ của nó.
Cô không ngẩng đầu mà cứ giữ nguyên tư thế đó nói với Nghiêm Thanh: “Thầy Nghiêm ơi, thầy tìm giúp em một ống trúc được không ạ?”
“Hả? À được chứ!” Nghiêm Thanh sửng sốt, sau đó lập tức lấy lại tinh thần ngay, hai mắt ông ấy sáng rỡ, vội vàng chạy đi tìm ống trúc mà Tô Tái Tái cần.
Ông ấy đi lòng vòng tìm một hồi mới quay về nói với Tô Tái Tái, bộ dáng luống cuống tay chân đó có phần đáng yêu.
“Tiểu Tái à, hình như ở chỗ của sư đệ... không có ống trúc.” Làm sao bây giờ!
Tô Tái Tái nghe xong thì suy nghĩ một lát, sau đó đưa cái xẻng nhỏ cho Nghiêm Thanh nhờ ông ấy cầm giúp: “Em biết chỗ nào có, thầy Nghiêm cầm và giữ nguyên như vậy giúp em, nhớ đừng làm nó rớt xuống nhé.”
“À ừ, thầy biết rồi.” Nghiêm Thanh vội vàng tiến lên, cẩn thận đổi tay với Tô Tái Tái.
Thấy cô đi về phía bên ngoài nhà kính, lúc đi còn tiện tay cầm luôn cái lưỡi hái đang để tựa trong góc thì ông ấy “ủa” một tiếng, hỏi với theo bóng lưng của cô: “Tiểu Tái, em đi đâu vậy?”
“Em biết chỗ nào có ống trúc.” Tô Tái Tái không quay đầu lại, chỉ giơ lưỡi hái trong tay lên vẫy vẫy: “Thầy Nghiêm chờ em một chút, em sẽ quay lại ngay.”
“Ơ?” Nghiêm Thanh nghe xong thì sửng sốt một lát mới hoàn hồn, sau đó quay đầu lại tập trung sự chú ý vào cái xẻng trong tay.
Rễ cây của Ôn Phục Tử đang rũ xuống từ trên mặt xẻng, chỉ dùng mắt thường cũng có thể nhận ra một vài cọng rễ đã hơi đổi màu, từ màu trắng nõn biến thành màu xám đen.
Điều này có nghĩa nó đã bắt đầu bị thối rễ.
Nghiêm Thanh thấy thế thì không dám phân tâm nhìn Tô Tái Tái nữa, ông ấy dùng hai tay nắm xẻng nhỏ, nghe theo lời Tô Tái Tái nói giữ nguyên nó ở giữa không trung không dám đặt xuống.
Tô Tái Tái nhớ rõ lần trước khi đi ngang qua cửa nhà họ Trình mà Thẩm An từng nhắc, cô thấy nơi đó có mọc năm sáu cây trúc, mỗi một cây đều to bằng cánh tay, kích cỡ như thế vừa hay có thể dùng để đựng Ôn Phục Tử.
Có điều không biết hộ gia đình kia có chịu cho cô mượn hay không.
Tô Tái Tái vung lưỡi hái mấy cái, động tác này không khác gì động tác vung kiếm khi còn ở trên núi cả.
Động tác của cô khá lưu loát và xinh đẹp, phần lưỡi đao không ngừng xoay tròn trong tay cô lập lòe ánh sáng trắng, thoạt nhìn vô cùng sắc bén và lạnh lẽo.
Ôi, việc gấp không thể chần chờ, cùng lắm sau này bồi thường tiền cho người ta là được.
Đương nhiên, người trả tiền là thầy và đàn anh Thẩm rồi.
Tô Tái Tái nghĩ như vậy.
Biệt thự của nhà họ Trình vừa hay nằm ở giữa nhà kính của Nghiêm Thanh và Chu Phổ, cho nên không đi bao lâu là đã tới nơi.
Tô Tái Tái lại xoay tròn lưỡi hái một cái rồi chụp lấy, sau đó vác nó trên vai và ấn chuông cửa của nhà họ Trình.
Nhấn tận hai ba lần mà không có người trả lời, trong lúc cô chuẩn bị từ bỏ thì đột nhiên nghe một giọng nam yếu ớt truyền tới từ trong bộ đàm: [Ai đó?]
“À à, chào anh. Tôi là...” Tô Tái Tái dừng một chút: “Tôi là học sinh của hai người hàng xóm của anh, tính qua đây xin một cây trúc trồng trước cửa nhà anh về dùng.”
Nói xong, Tô Tái Tái còn nhoẻn miệng cười với bộ đàm, vừa đáng yêu lại vừa dễ gây thiện cảm với người khác.
Có điều cô lại quên mất mình còn đang vác nguyên cái lưỡi hái ở trên vai.
Cho nên lúc chủ nhà nhìn vào camera trên bộ đàm, đập vào mắt là cảnh tượng kiểu: Giờ tôi cho anh hai lựa chọn, một là chủ động cho mượn, hai là bị động cho mượn, anh chọn đi.
[Cô cứ chặt đi.] Đầu kia của bộ đàm truyền tới vài tiếng ho khan thật khẽ, người nọ thở hổn hển mấy hơi xong mới mở miệng nói.
“Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt. Người ở hiền thì sẽ gặp lành.” Tô Tái Tái cười hì hì nói.
Đối phương không đáp lời, hẳn là cũng không tin mấy chuyện vớ vẩn như “người ở hiền thì sẽ gặp lành” gì đó.
Tô Tái Tái cũng không thèm để ý, cô xoay người đi về phía cây trúc, chọn một cây hợp ý nhất rồi giơ lưỡi hái chuẩn bị chém xuống.