Đúng lúc này, người hầu thường xuyên chăm sóc cho chủ nhà mua đồ ăn trở về, vừa hay thấy cảnh Tô Tái Tái muốn chặt cây trúc trước cửa nhà mình.
Chị ấy trợn to mắt, cau mày đang tính quát “cô từ đâu chui ra thế” thì chợt thấy một ánh sáng trắng lóe lên, lưỡi hái chém qua phần gốc của cây trúc có đường kính to bằng miệng chén, mặt cắt phẳng lì bóng loáng, hoàn toàn không có chút thô ráp nào.
“Sao thế ạ?” Tô Tái Tái khiêng lưỡi hái lên vai, cô quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới - cũng chính là hướng mà người hầu đó đang đứng.
Bộ dáng lúc này của Tô Tái Tái không khác gì một tên sát nhân vừa mới giết người xong đang khiêng thanh đao còn nhỏ máu quay đầu nhìn về phía nhân chứng vậy.
Lưỡi đao bén ngót, lộ ra cảm giác vô cùng tanh máu.
Người hầu sợ tới mức hai chân mềm nhũn, lắp bắp cả buổi cũng chưa nói được câu nào hoàn chỉnh, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.
Cũng may lúc này bộ đàm đột nhiên truyền tới giọng nói của chủ nhà: [Chị Thịnh, là tôi đồng ý cho cô ấy chặt đấy.]
“Cậu cả?!” Chị Thịnh nghe được giọng nói từ bộ đàm thì mới nói năng bình thường trở lại được.
Chị ấy đứng tại chỗ nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt nghi ngờ.
Người được gọi là “cậu cả” lại ho khan vài tiếng: [Cô cứ mang ống tre đi đi.]
“À, được thôi.” Tô Tái Tái gật đầu, lúc này mới khom lưng khiêng cây trúc lên, sau khi cười tủm tỉm nói một tiếng “cảm ơn” xong thì mới rời đi.
Lúc đi ngang qua người chị Thịnh, cô còn không quên gật đầu với chị ấy một cái.
Về phần chị Thịnh thì…
Chị ấy đã kinh ngạc đến mức không thốt nên lời khi thấy Tô Tái Tái có thể dùng một tay khiêng nguyên cây trúc bự tổ bố kia.
Chị ấy cứ thế nhìn theo bóng lưng dần xa của cô, mãi đến khi bộ đàm vang lên một tiếng “chị Thịnh” nữa thì chị ấy mới sực tỉnh, sau đó vội vàng chạy vào nhà.
Chỉ là trước khi vào nhà chị ấy còn không quên liếc về hướng mà Tô Tái Tái rời đi ban nãy, thầm tắc lưỡi khen “cô nhóc này khỏe phết”.
Chị Thịnh bước vào nhà, lập tức thấy được người thanh niên với thân thể bị teo cơ nặng đang ngồi trên xe lăn.
Anh ấy như một bộ xương bọc da, hoàn toàn không còn là cậu thiếu niên hăng hái trong trí nhớ của chị ấy nữa.
Mỗi lần nhớ đến quá khứ là trong lòng của chị Thịnh lại cảm thấy vô cùng đắng chát.
Nếu bà chủ không bị con quỷ cái kia chọc cho tức chết thì có lẽ bây giờ cậu chủ... sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ.
Nhưng nghĩ đến những chuyện này thì có ích lợi gì đâu chứ?
Chị Thịnh thầm lắc đầu.
Hiện tại con quỷ cái kia thấy thằng con của mình càng ngày càng có tương lai thì bắt đầu cả gan muốn ra tay với cậu cả, bà ta không ngừng cắt xén các loại chi tiêu khiến người hầu trong nhà bỏ việc gần hết, bởi vậy hiện giờ trong nhà chỉ còn một mình chị ấy chăm sóc cho cậu chủ mà thôi.
Cũng may căn biệt thự này là tài sản riêng của cậu cả, nếu không, nói không chừng hai người họ đã phải ra ngoài đường ở rồi.
Thôi, tạm gác chuyện này sang một bên đã.
Chị Thịnh thầm lắc đầu, sau đó vực dậy tinh thần cười với chàng trai đang ngồi trên xe lăn: “Cậu cả à, tôi vừa mua được một con cá móm tươi lắm, một nửa dùng để nấu canh còn một nửa thì đem kho, bảo đảm xương cá cũng mềm tan luôn...”
“Chị Thịnh.” Trình Hồng Huy không chờ chị Thịnh nói xong đã cắt ngang lời chị ấy: “Tháng này nhà họ Trình chưa gửi tiền cho chúng ta đúng không?”
Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu của anh ấy lại vô cùng chắc chắn khiến chị Thịnh sững sờ tại chỗ.
Một hồi lâu sau chị ấy mới sực tỉnh, sau đó hoảng loạn nhìn sang chỗ khác, giơ tay vén tóc ra sau vành tai rồi lắp bắp cười nói: “Làm… làm gì có chuyện đó, cậu cả đừng nghĩ lung tung chứ.”
“Chị Thịnh.” Trình Hồng Huy bình tĩnh gọi chị ấy một tiếng, chờ chị Thịnh nhìn về phía mình thì anh ấy mới cười bảo: “Tôi chỉ tàn phế chứ không có ngu.”
Chị Thịnh nghe anh ấy cười nhạo bản thân như thế thì lập tức trừng mắt quát: “Phế cái gì mà phế, cậu cả à, cậu nhất định sẽ khỏe lại thôi!”
Trình Hồng Huy gian nan lắc đầu, chờ làm động tác này xong thì anh ấy càng thêm cảm thấy tự khinh thường bản thân.
Một người ngay cả việc lắc đầu cũng khó khăn như anh ấy thì làm gì dám mơ mộng viển vông cơ chứ.