Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 441

Unknown Chương 441

Qua một hồi, ông ấy chống tay dưới cằm làm hành động “để tôi suy nghĩ một lát”, sau đó mới nhìn về phía Tô Tái Tái và hỏi: “Khoan đã? Ý của em là... Rễ của Ôn Phục Tử có cùng công hiệu với lá của nó sao?!”

“Sai rồi.” Tô Tái Tái lắc đầu.

“Sai rồi?”

“Từ trước đến giờ, thứ có thể tăng độ ổn định của hiệu quả thuốc và tăng xác suất luyện đan thành công là rễ của Ôn Phục Tử chứ không phải lá của nó.” Tô Tái Tái tỉ mỉ giải thích cho Nghiêm Thanh nghe.

“Tuy là lá cây cũng có công hiệu gần như thế, nhưng nó lại không thể loại bỏ được độc tính sinh ra do tương tác giữa các loại thuốc trong lúc luyện đan.

Cho nên người nào dùng loại đan dược được luyện chế theo cách này thì ít nhiều gì đều sẽ có chút bệnh kín trong người. Ngày thường sẽ rất khó nhận ra, nhưng chờ đến khi tích lũy quá nhiều thì nó sẽ bùng nổ ngay.”

Tô Tái Tái dừng một chút: “Đáng tiếc mọi người chỉ nghĩ là do mình luyện đan chưa tốt, hoặc là do dùng thêm đan dược khác nên mới xảy ra chuyện, không có ai ngờ tới nguyên nhân là do dùng đan dược có chứa lá của Ôn Phục Tử cả.”

“Thì ra là thế...” Nghiêm Thanh sửng sốt một lát rồi vui vẻ vỗ đùi: “Nếu vậy thì có nghĩa là Tiểu An vẫn có thể tham gia hội đánh giá đan dược rồi còn gì?! Tốt quá! Giờ tôi sẽ gọi điện cho sư đệ ngay để gọi bọn họ trở về!”

Nghiêm Thanh nói xong thì tính lấy điện thoại ra, có điều còn chưa kịp nhấn gọi thì đã bị Tô Tái Tái cản lại: “Thầy Nghiêm ơi.”

“Hả? Sao thế em?” Nghiêm Thanh cầm điện thoại nhìn về phía Tô Tái Tái.

“Hay là chúng ta đến thẳng Huyền Học Viện một chuyến đi.” Tô Tái Tái cười hì hì nói: “Em rất muốn xem lần này Bạch Ngữ Dung sẽ tự biện hộ như thế nào, hơn nữa...”

Cô dừng một chút rồi lại nói: “Thầy cũng có thể tự đi xem sau đó quyết định có muốn nói ngay tin tức tốt này cho đám thầy Chu hay không.”

Nói thật, dù Tô Tái Tái dùng bàn chân suy nghĩ thì cô cũng có thể đoán được Bạch Ngữ Dung sẽ làm như thế nào.

Cho nên so với việc để bọn họ biết vấn đề của lá của Ôn Phục Tử, cô càng mong được thấy cảnh Bạch Ngữ Dung tự dùng đan dược do cô ta luyện ra hơn.

“Ừ... Thế cũng được.” Nghiêm Thanh nghĩ một lát rồi gật đầu, sau đó cất điện thoại đi và nói với Tô Tái Tái: “Giờ chúng ta qua đó liền đi.”

Cùng lúc đó, Bạch Ngữ Dung đang khóc lóc sướt mướt trước lời gặng hỏi của Chu Phổ và Thẩm An trong văn phòng của phó viện trưởng Tôn.

Cô ta nhìn về phía Tần Trác Thắng, vẻ mặt vô cùng chân thành: “Thầy ơi, xin thầy hãy tin con, con thật sự không có lấy trộm cây… cây thuốc Ôn Phục Tử gì đó mà thầy Chu nói, thậm chí hình dạng nó ra sao con còn không biết thì làm sao mà lấy ạ?!”

Bạch Ngữ Dung vừa dứt lời thì Thẩm An đã cau mày mở miệng: “Nhưng ngoài cô ra thì không có ai đi vào nhà kính cả. Lúc cô chưa vào thì Ôn Phục Tử vẫn còn, sau khi cô đi rồi, đến giờ tan học tôi kiểm tra thì phát hiện Ôn Phục Tử đã mất tích. Cô giải thích chuyện này như thế nào?”

“Em, em không có cách nào giải thích được.”

Bạch Ngữ Dung bối rối nhìn phó viện trưởng Tôn và Tần Trác Thắng, lại nức nở hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Đàn anh, kẻ trộm sẽ nhân lúc mọi người không chú ý, mất cảnh giác mà ra tay trộm đồ để người khác không biết cô ta là ai.

Và như anh đã nói vậy, mọi người đều biết em từng vào bên trong đó, thế nên sao em dám làm loại chuyện như vậy được chứ?”

“Nói không chừng…” Bạch Ngữ Dung dè dặt ngước mắt lên nhìn Thẩm An một cái, nói tiếp: “Là do anh không canh giữ cẩn thẩn, để người khác lẻn vào, nhưng sợ bị thầy Chu quở trách nên mới đùn đẩy sang cho em.”

Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt của Thẩm An thoáng chốc trở nên lạnh nhạt.

Nhưng anh ấy còn chưa kịp mở miệng thì Chu Phổ đã cau mày, trầm giọng nói: “Tiểu An không phải loại người như cô nói!”

“Nè thầy Chu.” Lúc này Tần Trác Thắng ở bên cạnh thản nhiên nói: “Lời nói mà, không cần phải chắc chắn đến vậy đâu nhỉ?”

—— “Câu nói này, tôi có thể nói ra một cách chắc chắn như vậy đấy.”

Chu Phổ không đợi Tần Trác Thắng trả lời, lập tức quay sang trừng mắt nhìn ông ta: “Thầy Tần à, ông mới là người cần phải dạy dỗ lại học sinh của mình đó!”

“Ông có ý gì hả?!” Tần Trác Thắng nghe Chu Phổ khiêu khích xong, lập tức ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn ông ấy, lên tiếng mỉa mai.


Bình Luận (0)
Comment