Bạch Ngữ Dung vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười, ngay lúc định trả lời thì cô gái "biết nội tình" bỗng nhanh tay kéo áo bạn mình, ra hiệu cho cô ấy đừng nói gì nữa, rồi mới quay sang chỗ Bạch Ngữ Dung, cười bảo: "Đúng, đúng, đúng, chị cũng đang định nói với mọi người đó chỉ là hiểu lầm thôi, không ngờ em đã giải thích trước rồi."
Nói đoạn, cô ấy lại quay sang mấy bạn nữ bên cạnh, phân trần: "Hiểu lầm, hiểu lầm cả."
"Hửm? Nhưng ban nãy cậu..." Cô bạn còn chưa nói hết câu thì đã bị mấy bạn học khác tinh ý nhận ra có gì đó không đúng, bèn lén lút đạp cho mấy phát, lúc này cô bạn kia mới muộn màng nhận ra điều gì đó.
Dáng vẻ đột ngột hiểu được câu chuyện quá rõ ràng, cô ấy còn nhìn Bạch Ngữ Dung, mỉm cười ra vẻ không có việc gì, ngược lại khiến bản thân và bạn học đều xấu hổ.
Cô ấy muốn giống như mọi người, nói hùa vài câu, nhưng tính cách có hơi thật thà, bỏ qua cơ hội tốt nhất lúc nãy, giờ làm gì cũng có vẻ cố ý.
Thế là cô ấy đành phải lúng túng im lặng, bất lực nhìn trái nhìn phải một chút.
Bạn cô ấy thật ra cũng bị tình cảnh này làm cho lúng túng, khó xuống đài được, nhưng cũng không thể cứ đứng đơ ra đó được, đúng không?
Thế là người đó giả vờ giật mình, nhìn hai bên một chút rồi hỏi bạn bè: “Đúng rồi, không phải lúc nãy Niếp Niếp nói chúng ta giữ chỗ ngồi cho cậu ấy à? Mọi người có giữ chỗ chưa?”
“Chết cha! Tớ còn tưởng cậu giữ rồi cơ!” Bạn cô ấy ra vẻ giật mình, bộ dáng ảo não như muốn nói “Phải làm sao bây giờ?”.
Cô gái đó nhanh chóng nhìn Bạch Ngữ Dung, cười tủm tỉm nói: “Uổng công đàn em rồi, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé, bọn chị phải đi giành chỗ cho bạn học, gặp lại sau.”
“Vâng, gặp lại sau.” Bạch Ngữ Dung cười, nhìn bốn người họ đứng dậy rời đi.
Người bạn phản ứng chậm chạp nhất cũng đứng dậy chung với bạn mình, nhưng đồng thời thắc mắc hỏi: “Nhưng mà này? Niếp Niếp sao? Chúng ta có…”
Cô ấy còn chưa nói xong thì người đi đằng trước dùng sức nắm lấy tay cô ấy, người ở phía sau thân thiết nhào lên, trên thực tế là ôm lấy cổ cô ấy, không cho cô ấy nói hết câu.
Tóm lại trong đầu mọi người điều nghĩ một chuyện: Cậu nhanh chóng im miệng lại cho bọn tôi, đừng ăn nói hàm hồ nữa!
Bạn học ngốc nghếch:???
Bạch Ngữ Dung không nhìn theo bọn họ nữa, xoay người lại, ngồi xuống.
Cô ta cố gắng tỏ vẻ điềm nhiên như không có việc gì, tỏ vẻ không làm gì thẹn với lương tâm.
Có điều không biết là do tác dụng tâm lý hay là vì vừa rồi mới nghe được những lời xì xầm bàn tán của người khác mà Bạch Ngữ Dung cứ cảm thấy bốn phương tám hướng đều có những ánh mắt không rõ ràng đang nhìn về phía mình.
Khiến cô ta như đang ngồi trên bàn chông.
… Phải tỉnh táo lại, làm cũng đã làm rồi, không có gì phải hối hận cả.
Cô ta chỉ cần chịu đựng nửa tháng này, chờ tới khi cô ta thuận lợi luyện được “Đan dược cấp thấp”, rồi để lộ việc mình đã đạt tới cấp “F”, tới lúc đó làm gì có ai còn nhớ tới chuyện nhỏ này chứ?
Đúng vậy, không sai. Cho nên bây giờ cô ta chỉ cần kiên nhẫn là được.
Phải kiên nhẫn!
Bạch Ngữ Dung vẫn luôn cúi đầu giả vờ chăm chỉ đọc sách, trong lòng không ngừng tự động viên bản thân, cho nên cũng không chú ý tới việc Nghiêm Thanh đã vào giảng đường từ khi nào, lúc ông ấy lơ đãng nhìn thấy cô ta, hàng lông mày hơi nhíu lại một chút.
Nhưng sắc mặt ông ấy không có gì thay đổi, gật đầu chào hỏi sinh viên, lấy cái gì đó, rồi rời đi, giống như ông ấy tới đây thật sự chỉ để lấy đồ mà thôi.
Các sinh viên không để ý tới việc nhỏ này, dù sao đó cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Bạch Ngữ Dung lại lần nữa điều chỉnh tốt tâm trạng của mình xong, cô ta vẫn chưa phát hiện ra việc Nghiêm Thanh tới rồi lại đi. Khi cô ta lần nữa ngẩng đầu lên thì đã quay lại dáng vẻ mặt không đỏ, tim không loạn.
Mãi tới khi một sinh viên nữ ở lớp lớn hơn tới tìm, cô ta chưa từng gặp cô gái này bao giờ.
Khi cô gái này xuất hiện, mọi người trong lớp có hơi kích động, nhỏ giọng hô: “Đàn chị Trác sao? Chị ấy về lúc nào thế?”
Sinh viên lớp trên không để ý tới những lời kinh ngạc của bạn học trong lớp, cô ấy đi tới trước mặt Bạch Ngữ Dung, hơi cúi người, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt bàn cô ta: “Đàn em Bạch, em ra đây một chút, tôi có việc tìm em.”